Nhật ký “không ngừng hi vọng” của cậu bé 11 tuổi
(Dân trí) - Khi tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ tôi ngất đi vì nhìn thấy đứa con của mẹ không bình thường như những đứa trẻ khác. Nhìn tôi như một con khỉ con, người gầy gò, vàng bệch. Tất cả nhà tôi, ai cũng buồn...
“Thế rồi với tình yêu thương của cha mẹ, tôi đã dần một lớn lên, dù vẫn còi cọc, xấu xí. Càng lớn tôi càng thương mẹ nhiều hơn, nhưng tôi chẳng giúp được điều gì vì sức khỏe của tôi rất kém. Còn chút sức lực nào tôi dành hết cho việc học tập, ba năm học vừa qua tôi luôn đạt học sinh giỏi. Tôi muốn cố lắm, nhưng sức đề kháng kém nên tôi bị ốm liên tục, cứ phải nghỉ học triền miên”.
Đó là những dòng nhật ký đạt giải Nhì trong cuộc bình chọn những dòng nhật ký tiêu biểu trong Sổ vàng nhật ký làm theo lời Bác do Tỉnh Đoàn Vĩnh Phúc phát động năm 2010. Lần theo những dòng nhật ký ấy, chúng tôi tìm đến gia đình em Hà Văn Trung, ở khu 2, xã Đồng Tĩnh, huyện Tam Dương- một xã vùng núi khó khăn của tỉnh Vĩnh Phúc.
Ông nội Trung kể, ông từng tham gia chiến đấu ở chiến trường Quảng Trị những năm 70 của thế kỷ trước và bị nhiễm chất độc da cam dioxin. Bố bị ảnh hưởng chất độc từ ông, không có khả năng lao động nặng.
Trung là thế hệ thứ 3 trong gia đình bị nhiễm chất độc da cam.
Là đời thứ 3 bị nhiễm chất độc màu da cam, em Trung mang trong mình căn bệnh ung thư máu, bụng càng ngày càng phình to
Từ khi sinh ra em đã mang trong mình căn bệng ung thư máu, bao sự chăm sóc của cha mẹ nhưng Trung không hề lớn, mỗi cái bụng cứ phình to ra. Kinh tế của cả nhà chủ yếu dựa vào sức lao động của mẹ em với mấy sào ruộng và bằng nghề gánh gạch thuê, vất vả lắm mẹ mới lo được đủ ăn cho cả gia đình.
11 năm qua, cuộc sống của Trung là cuộc chiến đấu của cả gia đình em với căn bệnh ung thư máu. Hai tháng một lần, Trung phải xuống Bệnh viện Đa khoa tỉnh để truyền máu. Sau mỗi lần truyền máu em đều bị đau và mệt. Nhưng chính Trung lại là người động viên cả gia đình cố gắng vượt qua khó khăn, chính em đã thắp lên niềm hi vọng về tương lai trong nhưng người thân.
Chị Nguyễn Thị Hằng, mẹ của Trung tâm sự: “Mặc dù cháu bị bệnh nhưng ở nhà cháu rất ngoan, có những lúc gặp các bác hàng xóm nói, cu nhà mày bị ốm còn vắt áo trên vai làm gì, tôi có về nhà hỏi, con vắt áo lên vai làm gì, cháu nói con nấu cơm, sợ tối mẹ về không làm kịp, sợ mẹ vất vả”.
Những khi khỏe khỏe, Trung vẫn phụ giúp mẹ thổi cơm
Những cơn đau do bệnh tật không ngăn được bước chân muốn đến trường của Trung. Em đi học nhờ sự giúp đỡ của Hiếu, một cậu bạn thân cùng lớp. Trung hiện là học sinh lớp 5A Trường tiểu học Tam Dương B. Dù bé nhỏ hơn hẳn so với các bạn cùng tuổi, nhưng Trung đã đạt được những thành tích không nhỏ trong học tập.
Suốt từ năm lớp 1 đến lớp 4, em đều đạt danh hiệu học sinh giỏi. Ở cái tuổi mà hầu hết các bạn của em đang hồn nhiên, chỉ biết chơi và học thì Trung đã nhận thức được sự quan tâm của mọi người dành cho mình và luôn cố gắng đáp lại niềm mong đợi ấy. Trung biết sức khỏe của mình yếu nhưng em vẫn luôn cố gắng tham gia các hoạt động Đội, các hoạt động ngoại khóa của trường, lớp. Đôi khi chính những trò chơi dân gian, những bài đồng giao lại giúp em tạm quên đi căn bệnh có thể cướp đi sự sống của em bất cứ khi nào.
Trung đi học nhờ cậu bạn thân cùng lớp đèo đi bằng xe đạp, có lúc phải cõng khi em quá mệt trong người
Nói về em, cô giáo Nguyễn Thị Hồng Thúy, Phó hiệu trưởng Trường Tiểu học Đồng Tĩnh B, Tam Dương tâm sự: “Em Trung quả là một tấm gương đội viên có nghị lực, vượt khó vươn lên học tập. Tôi rất xúc động khi vào mỗi buổi sáng thứ hai đầu tuần vẫn nhìn thấy em cùng với các bạn đội viên khác đứng nghiêm trang dưới là cờ Tổ quốc, hát vang bài hát quốc ca và mở to đôi mắt tròn xoe tràn đầy ước mơ và hi vọng”
Đối với ai đó, cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật bình thường, như đó là sự tất yếu của qui luật thời gian, nhưng với Trung mỗi ngày được sống là một ngày đầy ý nghĩa và được em nâng niu, trân trọng vô cùng. Dù không biết cuộc sống sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng em vẫn đang cố gắng học bằng tất cả khả năng của mình.
Hàng ngày, hàng giờ, Trung vẫn chiến đấu với bệnh tật để theo đuổi ước mơ được học, được sống
Tôi vẫn nhớ tầm thời gian này năm ngoái, ai cũng tưởng Trung không vượt qua khỏi được bệnh tật khi người đã lịm dần đi. Nhưng rồi em cũng đã vượt qua được thời điểm khó khăn đó, để tiếp tục sống, tiếp tục học, tiếp tục theo đuổi những ước mơ của riêng mình. Với Trung – một cậu bé 11 tuổi mang trong mình căn bệnh ung thư máu hiểm nghèo – thì còn được sống là còn niềm tin, còn hi vọng. Chưa bao giờ Trung thôi ngừng hi vọng...
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Anh Hà Văn Đông, bố em Hà Văn Trung, Khu 2, xã Đồng Tĩnh, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc
ĐT : 0977346116
Tuấn Dũng – Thế Nam