Tác giả Chủ đề: Thơ tuyển chọn  (Đã xem 2424 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi bymyside4

Trả lời #3 vào: 04-07-2011 20:15:18
Đọc bài của lão The Em xong, phải ngồi đợi xem động tĩnh của ngài admin và Spam Police xem sao. Thấy cũng yên bình, nên mình xin viết bài bình luận ( viết bài bình luận ,chứ không theo phe lão The Em nha cả nhà )
Có lẽ bài thơ của lão The Em đưa lên bàn luận về Tình yêu và \\\"chuyện ấy\\\" . Mình xin phép chia sẻ chút suy nghĩ của mình về Tình yêu của thế hệ 6x và 7x thôi
Cách đây khá lâu,trên vtv1 có tường thuật trực tiếp vở kịch \\\" Mẹ và Người Tình \\\". Mình rất thích vở kịch này, đặc biệt là người mẹ ( nghệ sĩ ưu tú Hồng Vân thủ vai ). Mình đoán là 1 người phụ nữ 6x hay 7x, có chồng mất và chỉ còn những người con. Tình Yêu của bà là gì ? Là được nhìn những đứa con khôn lớn nên người, cuộc sống đối với bà là vậy. Và rồi một ngày, bà gặp một nửa kia của mình, bà yêu và được yêu. Tình yêu của bà bị cản trở bởi những đứa con, họ không đồng ý, bà tìm mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình... kết cục của vở kịch bà mất.
Mình rất thích và trân trọng tình yêu của thế hệ 6x và 7x. Mình thuộc thế hệ 8x,và mới 24 tuổi nên không phải là người trong cuộc, nên không hiểu nhiều. Mình chỉ biết qua phim, truyện và cảm nhận qua suy nghĩ của bố mẹ, ông bà.
Yêu không có nghĩa là ngày nào cũng gặp nhau, cũng trò chuyện, cũng đầy đủ về vật chất. Tình yêu của họ đó là sự xa cách, nhớ nhung. Yêu mà không biết ngày mai có được gặp nhau không, sống trong phập phồng, lo sợ, ngày ngày chờ đợi, sống trong cảnh thiếu thốn đủ bề ...Và vượt lên trên hết,họ hy sinh tình yêu của mình để bảo vệ tố quốc, mình không biết dùng từ gì, nhưng theo mình nghĩ \\\" Chỉ một và chỉ một mà thôi...\\\". Đối với họ như vậy là đủ rồi, là hạnh phúc rồi.
Đôi dòng cảm nhận về tình yêu của thế hệ 6x, 7x. Mình không phải là người trong cuộc nên không biết cảm nhận đúng không nữa, nhưng mình nghĩ về thế hệ ông bà và bố nẹ như vậy.
Con chuyện lão The Em đưa lên, mình không biết thạo luận sao nữa ( mới 25 >Bymyside >18 ) ,mình chưa hiểu nhiều lắm. Mấy năm nữa sẽ thảo luận
Mình vẫn thích yêu kiểu thế hệ 6x hơn. Yêu hết mình, vượt qua nối nhớ, hy sinh tình yêu. Tình yêu thời hiện đại khác hẳn. Có lẽ vật chất và thể xác chi phối nhiều thứ, và cái tôi là trên hết,sự hi sinh là rất ít. Có lẽ vậy mà rất khó kiếm được tình yêu đẹp và những nỗi đau mà lão The Em viết
( đấy là do có người thuê Bymyside viết,chứ không phải mình tình nguyện viết đâu, lỡ các bác treo nick thì treo mỗi lão the Em thôi ah ) :)
Trước cơn bão bầu trời lúc nào cũng đẹp hết phải không lão The Em  :(
Chúc cả nhà vui vẻ

 


Ngủ rồi The Em

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 44
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 04-07-2011 16:57:10
Chào cả nhà!
Có một bài thơ, lời lẽ có vẻ sex, nhưng chẳng biết sao đọc xong lòng tôi không thấy tục mà chỉ còn lại những nỗi đau. Nỗi đau hiển hiện trước mắt, nỗi đau đọng mãi trong tim...! Đó là nỗi đau của một thế hệ phụ nữ của đất nước luôn chìm đắm trong chiến tranh, nơi mà sự hủy diệt của tinh thần và tình yêu đau đớn và dai dẵng hơn những xác chết không nguyên vẹn nơi chiến trường!

Vì lời thơ thật và người, vì lời thơ có chút gì đó tục nên tôi cứ đắn đo mãi liệu có nên chia sẻ với các bạn trên DD dù đã đọc nó khá lâu. Nhưng, rồi tôi nghĩ rằng, khi tục để nhìn thẳng vào nỗi đau của phần người, nhìn thẳng vào nỗi đau để biết chia sẻ hơn đó là điều cần thiết. Nó cần thiết hơn sự thanh cao giả tạo để rồi đẩy con người đến sự lừa dối và đớn đau! Cái tục trong bài thơ này, tôi xem nó như một cảnh sex cần thiết trong những bộ phim tử tế để khắc họa nhân vật và câu chuyện hay hơn, đặc sắc hơn mà thôi...

Khi post bài này, tôi thành thật xin lỗi những bạn không thích nó. Nếu bạn nào dị ứng với những lời lẽ sex thì cũng xin đừng đọc tiếp, và hãy lượng thứ cho tôi. Nếu Admin cảm thấy cần xóa thì cứ xóa. Rất cảm ơn các bạn!

Bài thơ copy từ trang Cánh Cung Xanh, không lắm chữ nhưng đủ đưa ra quan niệm yêu-sex của hai thế hệ.


EM KHÔNG GIỐNG MẸ

Có một ngày linga thất lạc,
mẹ chong đèn ngơ ngác,
mỗi đêm về, thả bệ rạc ven sông…

Nhễ nhại lăn theo dấu chân để cầm cố hơi thở của chồng.
những dấu chân chẳng vẹn nguyên,
Hơi thở chòng chành trong tay mẹ khi trùng dương nổi gió,
ai gieo vào lòng mẹ một hoàng hôn đỏ,
rồi lao theo cánh buồm.
Lạy lục bốn phương,
trắng mặt cuống cuồng, mẹ đi tìm linga của mẹ…
Đến lúc mặt trời mất dấu,
khi cánh rừng trôi vào giấc ngủ sâu.
Còn riêng mẹ vục đầu vào nỗi nhớ…

Ngày tháng ấy, mẹ lờ nhờ trong đêm
chối phăng những linga đang khoa trương lộng lẫy,
vẫy gọi trước hiên nhà,
những linga múa vũ điệu ma trơi,
rối bời bên cửa sổ.
Mẹ bảo những linga không dậy mùi đất trời,
không đủ làm mẹ say,
thì thôi cứ đợi...

Đợi chờ trong mơ với nỗi nhớ hoang sơ,
vọng mải miết đến tàn hơi rồi hóa thành nấm mồ trên đỉnh núi,
mẹ dặn hãy treo mẹ lên giữa trời,
để bao giờ linga thành khói,
thấy lối dạt về…

Nhưng anh ơi! Em không giống mẹ!
Em không được như mẹ,
em bức bối cảm giác đợi chờ
miệt thị phút giây tuyệt vọng,
thế giới vài tỷ đàn ông,
vơ tay cả nắm,
hà cớ gì phải gặm nhấm nỗi đau?

Em không giống mẹ,
nên khi linga của em trôi về phía yuni khác,
ngửa l... mình,
em nghêu ngao hát...
bên sông.


(Copy từ Cánh cung xanh - Không rõ tác giả.)

(Ghi chú: Linga, yoni : Bộ phận sinh dục nam nữ theo cách gọi của người Chăm)


Lời bình: Copy từ Blog của Kim Oanh.

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ 6X
[/b]

Thế giới lổn nhổn người, mê man số phận. Người giàu kẻ nghèo, người hạnh phúc người cay đắng...Nhưng lúc này đây, những đôi mắt đau đáu nhìn về phía trước vừa muốn nổi loạn vừa sợ hãi, vừa long lanh vừa u uẩn, vừa là cũ rích vừa mới toanh...là đôi mắt những người phụ nữ 6X.

6X luôn hoài vọng vào những điều tốt đẹp. Bởi khi 6X  được sinh ra, đất nước đang chìm trong chiến tranh, chiến tranh cả hai đầu đất nước. (Câu này đã được The Em chỉnh lại, xin lỗi tác giả!). Trong đôi mắt ngây thơ của 6X  chỉ có những người mẹ lam lũ tất bật và những người đàn ông khiếm khuyết về thể xác hoặc tinh thần để không ra trận. 6X phần lớn không được cha dạy dỗ cho mạnh mẽ đối mặt với đời. 6X sợ những đêm đèn dầu lờ mờ, sợ tiếng kẻng báo động đầy bất trắc, sợ bữa cơm không có cơm, sợ sự mất mát ở ngay quanh mình và từ chiến trường đưa về. Một tuổi thơ cực khổ trong chiến tranh và thiếu thốn. Tuổi dậy thì của 6X trùng với giai đoạn gian khó nhất của đất nước, khi chính sách Giá- lương - tiền được đem ra thử mà thua.

Bây giờ, năm 2011...
6X quá trẻ để loanh quanh trong bếp, vứt béng giấc mơ vợ chồng vào giấc ngủ. Với 6X, linga vẫn có một vị trí, nhưng nó lỏng lẻo và khó điều khiển “có một ngày linga thất lạc,”. Rõ là không mất, chỉ đâu đó thôi, mà “thất lạc” thì có người sẽ tìm thấy, họ có trả lại không? 6X không biết. Nó có muốn về lại không? 6X không biết. 5X sẽ thở dài mà bó  tay, 7X sẽ tung hê lên tất cả, nhưng 6X:

“mẹ chong đèn ngơ ngác,
 mỗi đêm về, thả bệ rạc ven sông…”.


6X nghĩ gia đình là điều quan trọng nhất và người phụ nữ phải giữ nó bằng được, dù cay đắng đến đâu.

“nhễ nhại lăn theo dấu chân để cầm cố hơi thở của chồng.
những dấu chân chẳng vẹn nguyên,
hơi thở chòng chành trong tay mẹ khi trùng dương nổi gió,
ai gieo vào lòng mẹ một hoàng hôn đỏ,
rồi lao theo cánh buồm.
lạy lục bốn phương,
trắng mặt cuống cuồng, mẹ đi tìm linga của mẹ…
đến lúc mặt trời mất dấu,
khi cánh rừng trôi vào giấc ngủ sâu.
còn riêng mẹ vục đầu vào nỗi nhớ…”


Đàn ông đã được giải phóng khỏi chữ chung thuỷ từ mấy trăm năm nay “Trai năm thê bảy thiếp”. Còn phụ nữ vẫn phải bo bo “Gái chính chuyên chỉ có một chồng”. Đâu phải trong thế giới nội tâm của 6X không có những chuyện tình lãng mạn. Nhưng 6X tự trói buộc mình bởi dư luận xã hội đang chĩa cái nhìn sắc hơn mẹ chồng về 6X. Bằng cái cách huyễn hoặc mình, coi những giá trị đạo đức dù giả tạo là hơn hết tất thảy, 6X không biết mình có quyền làm đàn bà mà chỉ nhớ mình là đàn bà của một người đàn ông duy nhất. “Xuất giá tòng phu. Phu tử tòng tử”. Phu chưa tử mà chỉ thất lạc, Phụ chẳng biết làm gì, cứ cố níu kéo cho đến chết. Cũng ngu muội na ná trung quân!

“ngày tháng ấy, mẹ lờ nhờ trong đêm
chối phăng những linga đang khoa trương lộng lẫy,
vẫy gọi trước hiên nhà,
những linga múa vũ điệu ma trơi,
rối bời bên cửa sổ.
mẹ bảo những linga không rậy mùi đất trời,
không đủ làm mẹ say,
thì thôi cứ đợi...”


Buồn cười nếu bảo 6X coi tình yêu là thứ duy nhất, thậm chí có vẻ như 6X không biết yêu. Nhưng thực tế cái cách yêu không điều kiện đã giết chết 6X:

“đợi chờ trong mơ với nỗi nhớ hoang sơ,
vọng mải miết đến tàn hơi rồi hóa thành thành nấm mồ trên đỉnh núi,
mẹ dặn hãy treo mẹ lên giữa trời,
để bao giờ linga thành khói,
thấy lối dạt về…”


Chết rồi vẫn đau đáu ngóng về cái linga thất lạc của mình, cái linga chẳng hề nhớ đã từng có mình trên đời. 6X chết, kiểu yêu ấy cũng chết.

Nhưng lịch sử cũng đã sang trang:

“nhưng anh ơi! em không giống mẹ!
em không được như mẹ,
em bức bối cảm giác đợi chờ
miệt thị phút giây tuyệt vọng,
thế giới vài tỷ đàn ông,
vơ tay cả nắm,
hà cớ gì phải gặm nhấm nỗi đau?”


Những đứa con của 6X cho rằng mình “không được như mẹ”. Có đọc thấy sự tán thành mẹ trong mấy chữ này không. Có vẻ không. Bởi trước đó chỉ nói “Em không giống mẹ”. Những đứa con của 6X mạnh mẽ, khi bị phụ tình không than thở, không héo mòn và chết trong đau khổ. Chúng ráo hoảnh giải quyết vấn đề.

“em không giống mẹ,
nên khi linga của em trôi về phía yuni khác,
ngửa l... mình,
em ngêu ngao hát...
bên sông.”


Linga của 6X dễ dàng thất lạc bởi biết yoni của mình vẫn ở nguyên đó. Nhưng linga của con gái 6X dám không, khi cũng trên bến sông ngày xưa 6X “thả bệ rạc” ấy. con gái 6X nghêu ngao hát. Công bằng, trong trường hợp này, cũng là một cách giữ tình yêu.

Bài thơ copy từ trang Cánh Cung Xanh, không lắm chữ nhưng đủ đưa ra quan niệm yêu-sex của hai thế hệ. Giống như một tuyên ngôn của người bị phụ tình thời nay.

6X dám chết, con của 6X dám sống. Nên vui hay buồn đây?...

 


Ngủ rồi The Em

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 44
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 02-07-2011 08:38:14
Chào cả nhà!

Có bài thơ này mình đọc được khá lâu, thấy hay nên post lên cả nhà cùng đọc.

Dù đục dù trong,con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp,cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Tại sao ta không tròn ngay từ trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy nầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta (nhau...?)
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai


Bài thơ này nhiều người nói là của nhà thơ Lưu Quang Vũ, tựa đề là Tự Sự.  Nhưng tra tìm nhiều nguồn tôi vẫn chưa tìm ra được bản gốc đáng tin cậy. Bốn câu cuối của bài thơ cũng có những dị bản khác nhau. Nếu bạn nào có bản chính thức, và biết nguồn tin cậy thì góp thêm cho em được biết với.

Cảm ơn và chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!