Tác giả Chủ đề: Nhật ký tìm vợ !  (Đã xem 2732 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi carycon

Trả lời #2 vào: 03-07-2011 17:18:28
Tặng bác bài này em sưu tầm. Đọc xong bác hãy duy nghĩ trước khi tìm vợ:
Bà xã “đại nhân” yêu quý!

Vâng theo ý chỉ của em, anh đã tự kiểm điểm mình bằng các ngủ ở salon phòng khách trong vòng 1 tiếng, 43 phút, 07 giây, uống hết một ly nước lọc, đi vệ sinh một lần, không hề hút thuốc. Những điều kể trên hoàn toàn đúng với sự thật, anh không dám nói sai, kính mong em xem xét. Dưới đây anh xin gửi kèm “Bản kiểm điểm” của anh, chỗ nào chưa rõ hoặc chưa thoả đáng hai ta có thể thương lượng giải quyết.

Sau 3 tháng bước vào cuộc sống hôn nhân, anh nhận thấy đồng chí vợ là một người thuỳ mị, dịu dàng, vừa có tài vừa có đức lại thông minh, chịu thương chịu khó, thực sự là một người vợ tốt đến mức không thể tốt hơn. Trong khi cái ông chồng là anh đây thì ương bướng, lông bông, mỗi hành vi cử chỉ đều có rất nhiều điểm cần phải xem xét lại.


Dưới đây là những phân tích của bản thân anh về những thói xấu của mình, kính trình lãnh đạo em phê duyệt:

1. Sự việc hôm qua là lỗi ở anh. Món thịt kho tàu của vợ tuy có hơi mặn nhưng rất thơm ngon, vừa miệng. Khuyết điểm đã rõ không thể che giấu, anh không nên trách vợ vì đã lãng phí muối. Anh cầu toàn và góp ý với vợ như thế hoàn toàn là do có sự ẩn chứa một lòng đố kị, ghen ghét. Tuy nhiên việc cho thêm chút nước vào món thịt là hoàn toàn có thể.

2. Khi em nói là thích Lục Nghị, đáng lẽ anh không nên phát ngôn bừa bãi là anh thích Lương Vịnh Kỳ khiến em hai ngày không thèm đếm xỉa đến anh, điều đó làm anh vô cùng đau khổ. Nghĩ kỹ ra, câu trả lời của anh đúng là không ổn chút nào bởi lẽ sự đa tình của em chỉ giới hạn ở trong Trung Quốc đại lục còn anh lại nhào đến tận Đài Loan và Hongkong xa xôi, thôi anh thích Châu Tấn cũng được.

3. Em thích nhìn anh chàng Lee Jung Jin trong các bộ phim tình cảm của Hàn Quốc, đáng lẽ anh không nên tìm mọi cách để phá rối, em có so sánh anh với anh ta anh cũng không nên cự nự hay có ý kiến phản đối bởi vì ngay đến anh chàng kia cũng không hề có ý kiến cơ mà, vì sao anh lại phải làm thế?

4. Đám cưới người bạn vào hôm thứ 7, anh nói là phải họp, không biết có đi được không. Em đã chuẩn bị sẵn hai phong bì khác nhau, một cái 100 và một cái 200. Cuối cùng anh lại không đi được còn em thì không cẩn thận đã đưa nhầm cái phong bì dày hơn. Em yêu, lẽ ra anh không được cười em, em đã làm rất tốt mọi việc rồi, nếu đổi lại là anh có lẽ anh còn đưa luôn hai cái cùng một lúc ấy chứ.

5. Em cắt tóc ngắn, em hỏi anh có đẹp không, anh bảo đẹp, em rất vui. Em tiến thêm bước nữa để kiểm nghiệm, hỏi xem đẹp thế nào, anh bảo ừ thì cũng được. Em chất vấn đến cùng, tóm lại là có đẹp không, anh trả lời không đẹp bằng lúc trước khiến em vô cùng buồn bã. Đó là lỗi ở anh, lần sau trong những trường hợp tương tự anh sẽ luôn lấy câu trả lời đầu tiên làm chuẩn.

6. Em lên mạng làm quen được với rất nhiều bạn bè “ưu tú”, trong một lúc mà nào là thư từ qua lại, nào là ảnh đẹp cùng sẻ chia, lúc ấy đáng ra anh không nên dùng mấy cái tin trên báo để đả kích em, thế nhưng thực sự anh thấy cái ảnh em mặc váy trắng ấy không đẹp, cái ảnh em mặc áo sơ-mi cao cổ đẹp hơn vì bên cạnh có anh làm vệ sĩ, trông cũng phong độ đấy chứ.

7. Hôm đi thăm đứa cháu con nhà chị gái em, lúc về em thảo luận với anh xem sau này ai sẽ là người giặt tã cho con; rõ ràng là anh không nên đùn đẩy trách nhiệm khiến em phải giận. Nhưng em yêu ơi, nhiệm vụ này còn xa vời lắm, sao mình không thảo luận xem ai sẽ có trách nhiệm sinh con? Không biết nhà người ta ai là người sinh con em nhỉ?

8. Em phê bình anh tất cởi ra hay vứt lung tung, lẽ ra anh không nên vu cáo ngược lại rằng em thì sách chỗ nào cũng có vì dù sao thì tất cũng hôi còn sách thì lại thơm.

9. Khi em mời bạn gái ăn McDonal, anh không nên thò chân xuống gầm bàn đá trộm vào chân cô ấy khiến em nổi giận lôi đình, nhưng em ơi cô ta giẫm hỏng đôi giày của anh sao em không để ý.

10. Khi em nói tướng mạo anh chẳng ra làm sao, không xinh đẹp như em, đáng lẽ anh không nên chống chế một cách ngoan cố, em nói rất đúng, chứng cứ rất xác thực, người mù có thể làm chứng về điều này.

11. Lúc anh xuống nhà đổ rác quay lên, em vây lấy anh, đi vài vòng quanh người anh và hỏi anh đã hút mấy điếu thuốc, anh bảo 1 làm em nổi giận đùng đùng. Em yêu, anh thực sự không biết mũi của em lại nhạy cảm đến vậy, kỳ thực là anh đã hút hai điếu thuốc.

Bà xã à,

Anh biết em luôn là người phụ nữ bao dung độ lượng, lương thiện và hiểu biết, hy vọng em có thể tha thứ cho anh, cho anh cơ hội sửa chữa khuyết điểm để làm lại cuộc đời. Vì một gia đình hạnh phúc, tiện đây anh mạo muội đề nghị với em một vài điểm nhỏ như sau:
 
1. Đừng bảo giờ chỉ vào tivi và nói rằng anh chàng đẹp trai trong đó rất giống người yêu cũ của em. Lần đầu tiên em tiếp xúc với con trai ở cự ly gần là trong buổi khiêu vũ hồi học đại học năm thứ 2, em lúng túng đến nỗi dẫm cả vào chân người ta. Thật tiếc đó không phải là anh!
 
2. Em đừng đột nhiên nổi hứng mỗi khi đi shopping. Nếu muốn mua một cái máy giã tỏi sao em không nghĩ rằng anh đây cũng là một cái máy tốt mà lại rất kinh tế?
 
3. Khi ăn cơm em luôn chê anh ăn ít, khi chụp ảnh lại kêu anh béo quá, điều này khiến anh thực sự bối rối em yêu ạ.
 
4. Đừng đặt ra cho anh những câu hỏi hóc búa, quái đản để thử tài phản ứng nhanh của anh vì như thế anh sẽ bị lẫn lộn về logic.
 
5. Đừng kể chuyện cười lúc anh đang xem phim chiến sự lại còn bắt anh phải cười, nếu không thì em sẽ giận. Những điều vừa nêu xin được bà xã “đại nhân” minh xét!
 
Nhắc nhở hữu nghị: Đêm qua trong phòng ngủ anh phát hiện có sự xuất hiện của nhện, nếu cần sự giúp đỡ xin em liên hệ tới ghế sa-lon số 1 thuộc tổ hợp sa-lon trong khu vực nghỉ ngơi ở phía Tây phòng khách, anh xin được hết lòng phục vụ em.

 


Ngủ rồi meocon@6789

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 55
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 03-07-2011 15:30:55
Nhật ký chàng tìm vợ!
Tôi, một gã đàn ông phải viết nhật kí về hành trình tìm vợ của mình, bởi tôi cho rằng cái sự lấy vợ của đàn ông là đáng coi trọng lắm.
Đàn ông lấy được vợ tốt coi như đã thành công hơn người. Nhưng dù thế tôi cũng đã mong rằng, nhật kí này chẳng phải ghi dài, chỉ một cô mà “ăn ngay” thì thật là phúc đức.
1.   Cô bé xóm bên và con chó đoản mệnh
Nhắc đến em này tôi lại càng thấy mình thèm ăn thịt chó. Chả là ngày ấy, gã trai tân là tôi mới bước sang tuổi 20. Thanh niên trong làng đi sinh hoạt văn hóa văn nghệ, tôi có quen một cô bé kém mình 2 tuổi. Hỏi ra mới biết nhà em ấy ở xóm bên.
“Tháng lại ngày qua, tình yêu chớm nở”, tối ấy, tôi mon men sang tìm nhà em vào chơi cho đàng hoàng, ra mắt bố em cho tử tế. Ai dè mới đi đến đầu xóm, con chó nhà ai lao ra đuổi tới tấp. Khỉ thật, có mỗi cái quần mồi, giờ nó đuổi mà cắn phải coi như xong.
Ba máu sáu cơn, còn mày thì mất tao, tôi vơ nửa viên gạch ném nó. Thực ra định bụng tôi chỉ dọa để nó sợ mà chạy đi, ai dè nó lăn ra kêu ăng ẳng. Chưa kịp định thần, một bác trung tuổi lao ra, nhìn con chó và nhìn…tôi. Thế là sau đó tôi được mời vào nhà để “uống nước” và giải quyết. Nào ngờ, người bưng nước ra để tôi và bác “nói chuyện” lại chính là em. Cuộc tình của tôi coi như chấm hết.
Hơn một năm sau, em lấy chồng. Giờ đây mỗi lần ăn thịt chó tôi lại rất nhớ em.
2.   Cô em với giấc mộng tình yêu cổ tích
Cuộc tình thứ nhất chấm dứt, hai năm sau tôi mới đem lòng yêu người khác. Đó là một cô bé 21 tuổi. Khi ấy tôi 23. Trông em có vẻ trẻ so với tuổi, lúc nào cũng hồn nhiên và mơ mộng. Có lẽ tôi ấn tượng với em và yêu em cũng vì thế.
Nhưng rồi, càng yêu em tôi càng nhận ra rằng, em chỉ có thể làm một con búp bê để tôi nâng niu, chứ làm vợ thì thật khó. Làm sao em có thể làm vợ khi suốt ngày em nói chuyện về phim Hàn Quốc. Em dạy tôi phải mặc quần áo kiểu Hàn Quốc, yêu kiểu Hàn Quốc, thậm chí hôn kiểu Hàn Quốc cho…đẹp. Biết khó lòng lấy em làm vợ được, tôi dần dần chuyển tình yêu sang tình bạn, coi em như cô em gái bé bỏng và dễ thương.
Tôi lên thành phố đi làm, nửa năm sau nghe tin em đi lấy chồng Hàn Quốc qua môi giới. Tôi đã nghĩ về em với khung cảnh em mặc quần áo Hàn Quốc và hôn chồng bằng kiểu Hàn Quốc. Giấc mơ cổ tích về tình yêu của em không biết có được thành hiện thực hay không khi mà tôi thấy mọi người nói sang đó, gia đình chồng bắt em làm việc vất vả lắm.
3.   Người phụ nữ và con số 17
Khi gặp và yêu em tôi bước sang tuổi 25. Em đẹp, hiền hòa và đảm đang. Em nhanh nhẹn, hoạt bát và ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe. Càng quen và yêu em lâu, tôi càng nhận ra em đúng là người vợ lí tưởng. Khó mà kiếm đâu được người đẹp người đẹp nết như vậy. Em có cái gì đó chững chạc và từng trải hơn những cô gái cùng tuổi khác. Yêu em được nửa năm, hôm đó, tôi mang ít quà sang gia đình em định thưa chuyện. Đi đến đầu ngõ, hỏi thăm một cô trung tuổi, ai dè câu nói của cô ấy làm tôi chết lặng: “Thế hỏi nhà chồng nó hay nhà nó, mà giờ nó không ở nhà chồng đâu, lấy chồng được có 17 ngày là li thân, giờ nó về nhà nó ở rồi, đang đợi làm thủ tục li hôn, tôi chỉ cho nhà mẹ đẻ nó nhé…”.
Cô ấy cứ nói nhưng tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa, tai ù hết lên. Thì ra cô ấy đã có chồng, thảo nào thấy cô ấy có vẻ từng trải như vậy. Tôi quay về, nghe ngóng, hơn nửa năm sau vẫn không thấy cô ấy ly dị chồng. Tôi lại ngậm ngùi chia tay với người con gái ấy
.......
Chẳng hiểu số tôi thế nào mà quá tam ba bận không kiếm được một cô cho tử tế. Thành thử  tôi chán, thây kệ mọi chuyện. Hai năm liền tôi chẳng thiết yêu đương gì hết. Đến một hôm, đang nằm lì trong phòng xem chưởng, mẹ gọi tôi xuống nhà có khách. Cứ ngỡ mấy thằng bạn tới rủ đi chơi nào ngờ một cô gái ngồi chờ tôi. Nói chuyện hồi lâu mới rõ, em này là con của bạn bố tôi. Nhìn tướng tá thì cũng ổn, ăn nói cũng được và rất cá tính. Nhưng mà tôi không ưng cho lắm. Ai đời, con gái lại đến nhà con trai chơi trước bao giờ. Đành là hai bên bố mẹ có ý mối lái, nhưng lẽ ra phải là tôi đến nhà cô ấy trước chứ ai lại…
Sau tối hôm đó, em còn đến nhà tôi 3 lần nữa. Mỗi lần cách nhau 3 hôm. Sau đó, em mất hút. Gần 2 tháng trời không thấy em qua lại. Tự nhiên tôi lại thấy nhớ em lạ thường. Cũng tự nhiên tôi thấy em sao mà dễ thương, xin xắn và cũng khéo léo đấy chứ. Nhưng sao em lại không đến nữa, lẽ nào em… không ưng tôi? Hay em lại chuẩn bị lấy chồng?
Không thể ngồi nhà chờ đợi, theo chỉ đường của bố, tôi lần tới nhà em. Em vẫn vậy. Chưa lấy chồng. (Thật may là như vậy!). Mấy ngày sau, tôi bày tỏ tình cảm rồi nhờ bố mẹ thưa chuyện giúp với hai bác bên đó. Lúc ấy, tôi thấy mình yêu em thực sự chứ không phải vì sợ cái số ế vợ nó đeo đuổi. Em ra chiều ưng thuận.
Chúng tôi tìm hiểu nhau 7 tháng và giờ thì em là…vợ  tôi. Lấy nhau rồi tôi mới dám hỏi em vì sao ngày ấy em lại lần đến nhà tôi trước. Vợ tôi trả lời: “Không thích cái kiểu ngồi ở nhà cho người ta đến xem mặt. Muốn tự khẳng định mình rồi tùy vào sự lựa chọn của đối phương”.
Ra là thế, em đến tìm tôi trước như để quảng cáo, sau đó để tôi có thời gian suy ngẫm và lựa chọn. Có ai ngờ tôi lặn lội tìm vợ bao năm không được, mà chỉ ở nhà vợ tìm đến tận nơi. Hay thật, hóa ra cái sự nên vợ nên chồng nhiều khi đúng là một chữ duyên mà thành.