- Boorin, anh có yêu em không?
- Không, anh không thèm yêu em đâu Heo mập ạh.
- Thế cảm giác của anh dành cho em là gì???
- Anh cần em…
- Ơ hay… thế àh, không yêu mà lại cần người ta. Đồ bốc phét.
- Người yêu ngốc nghếch của anh ạh… Yêu em thì được bao lâu? Không sợ một ngày nào đó ta lại chia tay sao? Anh cần em, vì anh biết, thiếu em anh sẽ không thể nào sống được, như hai nửa quả táo cần nhau.
- Anh dẻo mồm quá, chỉ biết nói toàn những điều làm cho người ta vui thôi… Nhưng… sao lại như hai nửa quả táo cần nhau.
- Àh, vậy là em yêu chưa nghe truyện cổ tích về tình yêu rồi.
- Em chưa nghe… kể cho em nghe đi.
- Ừm thì kể, lại đây, nằm vào lòng anh rồi anh kể cho nghe…
“Ngày xưa rất xưa đó… xưa lắm rồi, khi mà Adam và Eva vừa mới được sinh ra trên trái đất này… Khi ấy, họ còn sống với nhau rất vui vẻ và hạnh phúc trên thiên đường, dưới sự bảo vệ của Thượng Đế và các thiên thần. Đó là lúc câu chuyện này xảy ra.
Đọa thiên thần Lucifer, vì lãnh đạo đội quân chống lại Chúa Trời nên đã bị đày xuống Địa ngục tăm tối. Từ đấy, ông ta đổi tên thành Satan và bắt đầu thực hiện công việc chống phá lại những gì Chúa gây dựng nên, và mục tiêu đầu tiên chính là Adam và Eva, hai đứa con cưng của Chúa.
Một ngày nọ, Satan nhập linh hồn mình vào thân xác một con rắn và trở lại thiên đàng. Nó tìm đến Eva và dẫn dụ cô ta đến nơi để trái cấm trong vườn Địa đàng, đấy là thứ trái ngon nhất trên đời này và khi đã ăn nó rồi, Adam và Eva sẽ càng vui vẻ bên nhau nhiều hơn. Sở dĩ con rắn tìm Eva vì nó biết, phụ nữ bao giờ cũng dễ bị dụ, nhẹ dạ, mềm lòng và cả tin hơn…”
- Như em vậy đấy, giận gì thì giận, anh năn nỉ vài câu là lại hết giận ngay, haha.
- Ai bảo lúc anh năn nỉ em, mặt anh nhìn tội nghiệp không thể chịu được, hihi. Nhưng em nghĩ, vị tha là một đức tính tốt của người phụ nữ mà anh.
- Nếu vậy thì em là người phụ nữ tốt nhất trong đời anh.
- Lại dẻo mồm rồi. Nhưng nhớ nói thế nhá, lần sau em giận luôn, không thèm nhìn mặt anh để anh năn nỉ đâu, hihi. Kể em nghe tiếp đi.
“Bị những lời nói của Satan (bấy giờ đang trong hình hài con rắn) làm cho thích thú, Eva đã dẫn Adam vào vườn Địa Đàng, tìm đến trái cấm. Thì ra Trái Cấm có hình dạng của một quả Táo chín, đỏ mọng. Khi hai người vừa nếm được hương vị đầu tiên của Trái Cấm thì Chúa đã phát hiện ra, người rất giận dữ và hét lên: “Hai con là người mà ta tin yêu nhất, vậy mà cũng làm ta thất vọng…”.
Cùng với tiếng hét đó, Thượng Đế vung tay đập mạnh con rắn kia, làm cho xương trên người nó vỡ vụn ra, và cũng từ đó, loài rắn phải đi uốn éo trên đường chứ không thể đi thẳng như trước kia được nữa…
Sau đó, Chúa đã đuổi Adam và Eva ra khỏi thiên đàng, bắt họ phải xuống hạ giới sống, chịu những vui buồn, khổ đau, bệnh tật của hạ giới và chính họ là những con người đầu tiên trên trái đất này.
Vậy còn số phận của Trái Cấm thì sao? Có ai biết điều đó không?
Khi Chúa hét lên đầy giận dữ, Adam do quá hoảng hốt đã vứt Trái Cấm đi thật xa… làm cho Trái Cấm văng xuống hạ giới trước cả hai người… Nhưng tíêc thay, vì văng mạnh như vậy, nên Trái Cấm bị vỡ ra làm 2 mảnh và văng ở hai nơi cách rất xa nhau…
Bây giờ ta gọi một nửa là Anh, một nữa là Em nhé.
Khi Anh tỉnh dậy, nó thấy mình cô độc và lẻ loi biết bao khi không còn Em bên cạnh. Và rồi nó biết mình sẽ không thể nào sống mà không có Em. Cơ thể nó sẽa rữa nát ra mất. Thế là nó quyết định phải đi tìm Em, dù cho phải trải qua bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu hiểm nguy đi chăng nửa. Thế là Anh đi tìm Em.
Anh lăn tròn trên đường dài, có nhiều đoạn đường đá, làm cho Anh trầy xước, nhưng Anh vẫn nhất quyết đi cho bằng được mới thôi. Anh qua nhiều cánh đồng, nhiều đồi núi cao, nhiều thung lũng hẹp. Mặt trời trên cao cũng bớt chút nắng để Anh không thấy mệt. Cô Mây đôi lần cũng ghé xuống che bóng mát cho Anh nghỉ ngơi. Bác gió thi thoảng thổi vài làn hơi giúp em lăn lên một đoạn đường dóc. Vạn vật giúp Anh tìm em. Nhưng tìm hoài vẫn không thấy em đâu…
Một ngày nọ, khi nó đã mệt mỏi lắm rồi, niềm tin trong Anh bắt đầu lung lay và ý chí trong Anh cũng dần phai nhạt. Và cũng lúc đó, Anh gặp được một nửa ... nhưng lại là một nửa quả Cam. Cam hỏi Anh: “Anh đi đâu đó?” “Tôi đi tìm một nửa của mình.” “Tôi cũng chỉ có một nửa thôi, hay anh hãy ở cùng tôi đi”.
Do đã quá mệt mỏi, nên Anh quyết định sẽ sống thử cùng Cam rồi sẽ tính tiếp…”
- Đấy, thấy chưa, đàn ông các anh là thế đấy, dễ lung lay, dễ thay đổi, dễ quên người cũ mà đến với người mới.
- Vâng, vâng, đàn ông bọn anh xấu thế đấy, nên mới cần phụ nữ khoan dung và độ lượng, tha thứ cho những lỗi lầm của bọn anh. Tạo hóa đã an bày thế đấy thôi. Để anh kể em nghe tiếp nhé.
“Thế là Anh ghép vào ở với Cam. Thời gian đầu tiên, mọi chuyện cũng rất tốt đẹp… chúng chung sống khá hạnh phúc bên nhau… nhưng một thời gian sau đó, Anh bắt đầu nhận ra rằng, Cam không thể nào sống chung với mình mãi được… Cam có vị chua quá, Anh là Táo và không có vị chua như Cam, Anh chỉ có vị ngọt thôi. Cam lại lúc nào cũng muốn giữ Anh kè kè bên mình, không cho Anh rời xa mình nửa bước. Cam bảo rằng Cam sợ mất Anh, nhưng Anh biết đó là Cam ghen… vị chua đó là vị của sự ghen tuông… Anh bắt đầu nhớ tới Em. Thế là một ngày nọ, Anh quyết định sẽ rời xa Cam và tiếp tục đi tìm Em…
Anh lại lăn đi, lăn đi qua bao nhiêu ngày dài, đêm ngắn… qua nhiều mùa xuân hạ thu đông… qua những ngày trời đầy lá rụng, qua những ngày bông tuyết bay bay, qua những ngày trăm hoa đua nở, qua cả những ngày mưa lất phất rơi…
Rồi Anh lại gặp Nho…
Nho cũng chỉ có một nửa thôi… Một lần nữa, Anh lại chung sống cùng Nho. Và cũng như với Cam, thời gian đầu tiên mọi chuyện khá tốt đẹp, Nho cũng có chút vị ngọt ngào… nhưng rồi Anh phát hiện ra, đằng sau vị ngọt của Nho là một vị chát khó tả. Thêm vào đó, Nho không thể là một nửa của Anh, vì Nho qúa nhỏ so với một nửa quả táo là Anh. Anh phải che chở và làm tất cả mọi chuyện cho Nho. Anh cho Nho tất cả, trong khi Nho không cho Anh gì cả, nếu vài lần như thế thì Anh có thể chịu được, nhưng cả đời như thế thì…
Đó là vị chát, sự ích kỉ vốn có trong Nho, chỉ muốn nhận và không muốn cho đi…
Thế nên Anh lại đi tiếp con đường của mình… Và lần này, Anh gặp Dưa Hấu… Cũng chỉ một nửa Dưa Hấu mà thôi. Anh và Dưa Hấu lại trở thành một đôi. Với Dưa Hấu, quả thật Anh rất hạnh phúc và bình yên… Dưa Hấu ngọt ngào, tươi mát, không có vị chua, không có vị chát. Dưa Hấu lớn hơn Táo nên luôn che chở cho Anh. Cho Anh rất nhiều thứ mà không cần nhận lại gì từ Anh…
Thế nhưng cũng có chuyện xảy ra… Anh nghĩ, “Dưa Hấu cứ cho mình như vậy mà không nhận được gì từ mình, vậy có khi nào đó cũng như mình với Nho, sẽ chán mình và bỏ mình ra đi…” Sự tự ti trong Anh ngày càng lớn hơn và lúc nào Anh cũng thấy mặc cảm so với Dưa Hấu, lúc nào cũng thấy buồn, cũng thấy như mình là một kẻ chờ ban ơn… và lại nhớ về Em. Thế là lần thứ 3 Táo ra đi, và lần này, Táo nhất định sẽ không ở chung với một ai khác ngoài Em mà thôi…
Cuối cùng Anh cũng gặp được một nửa quả Táo, nhưng là một nửa khác, cũng là Táo, nhưng không phải là Em…
Anh lại mạo hiểm một lần nữa, sống với nửa quả Táo kia... Lần này Táo tưởng mình đã có hạnh phúc rồi, vì với Táo, có đủ vị ngọt, lại không lớn hơn, không nhỏ hơn, mọi thứ đều ổn định… Nhưng rồi lại có vấn đề… đó là những vết nứt… Khi hai mảnh quả Táo tách ra, chúng có những lằn nứt nhất định, với Táo này thì các lằn nứt đó không khớp với nhau, làm cho gió lùa vào, lạnh lắm… Thế là Anh lại lăn đi tiếp…
Khi qua một khu vườn nọ, Anh đã mệt mỏi lắm rồi. Lại gặp ngay lúc trời mưa, gió lớn, Anh gục xuống, thiếp đi và từ từ mất đi cảm giác… Trong giấc mơ chập chờn nữa tỉnh nữa mê, Anh nghe một giọng nói quen thuộc, rồi cũng cảm thấy vị Ngọt quen thuộc, cái lạnh như tan biến đi đâu mất, chỉ còn lại hơi ấm bao quanh Anh. Anh mở mắt ra và nhìn thấy một điều kì diệu. Em đang vòng tay ôm Anh.
Thì ra bấy lâu nay, Em cũng đang đi khắp nơi để tìm Anh. Ta đi tìm nhau đã bao năm tháng, để rồi khi một người dừng lại thì mới gặp được nhau. Định mệnh là thế sao em?
Cơn mưa đã ngưng rơi tự lúc nào. Mặt trời nhẹ nhàng gởi tặng chút nắng để Anh và Em cùng nhau sưởi ấm. Những vết nứt của Trái Cấm đã lành lặn và thật khớp với nhau.
Thế là cuối cùng Anh cũng đã tìm được đúng một nửa dành riêng cho mình, đó chính là Em. Nhưng (lại nhưng) khi sống cùng Cam, Nho, Dưa Hấu, Anh đã mang chút vị chua, vị chát, vị ngọt từ các bạn kia, thế nên đôi khi, Anh cũng ghen tuông, cũng ích kỉ, cũng bao dung… nhưng không bao giờ Anh và Em có thể xa nhau được nữa, vì Chúa đã hàn các vết nứt kia lại rồi.
Cảm động trước sự dũng cảm tìm đến nhau của Trái Cấm, Chúa đã cho chúng trở thành biểu tượng của Tình Yêu Thăng Hoa và Hoà Hợp. Vì vậy mà cho đến ngày nay, chúng ta vẫn được dạy rằng… Khi Tình Yêu thăng hoa thì con ngừơi ta sẽ được nếm Trái Cấm…
Còn khu vườn mà hai mảnh Táo gặp nhau, Thượng Đế cho đặt tên là Vườn Hạnh Phúc và cho Anh và Em sống ở nơi đó, thế là cuối cùng Tình Yêu được sống mãi trong Hạnh Phúc…”
- Giống như lúc này vậy, anh đang hạnh phúc khi có em nằm trong vòng tay anh đấy…
- Hóa ra chúng ta cũng như hai mảnh Trái Cấm, cũng mãi đi tìm cho mình một nửa của riêng ta, cũng sẽ có những lần lầm tưởng, có thử thách, có chia ly, có đợi chờ, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến bên nhau.
- Ừm, và khi bên nhau, cũng sẽ có ích kỉ, có ghen tuông, có bao dung, có giận hờn, có buồn bã, nhưng mãi mãi vẫn là của nhau vì Chúa đã muốn như vậy… Những gì Chúa đã tác hợp, con người không có quyền chia cắt.
- Anh ơi, nếu như một ngày nào đấy, anh hay em phải chết trước người kia, liệu chúng ta có bị chia cắt không?
- Anh cũng không biết… Nhưng anh sợ anh không được gặp em.
- Sao thế?
- Vì em là một thiên thần, rồi em sẽ về Thiên Đàng cùng Chúa, còn anh làm nhiều điều ác, anh sẽ phải xuống Địa Ngục gặp Satan.
- Lúc đó thì thế nào?
- Nếu anh ở Địa Ngục, anh sẽ vẫn chúc phúc cho em nơi Thiên Đàng, yên tâm đi nhé.
- Còn lỡ như em phải xuống Địa Ngục, còn anh được lên Thiên Đàng thì sao?
- Khi ấy, anh sẽ nói Chúa đày anh xuống Địa Ngục đi, vì với anh, không có nơi nào là Thiên Đàng nếu vắng em cả.
- Lại dẽo mồm…
- Người yêu ngốc nghếch ạh, dù cho là Thiên Đàng hay Địa Ngục, thì anh sẽ vẫn ở nơi đó chờ em… Anh Yêu Em…
…
Bà gấp cuốn hồi ký lại, câu chuyện này nhiều năm trước Ông đã kể cho Bà nghe và viết thành một truyện ngắn để tặng riêng cho Bà.
Ông đã ở Thiên Đàng chờ Bà được hai năm nay rồi…
Yêu một người trọn một cuộc đời, nghe thì lớn lao là thế, nhưng hóa ra ta có thể thực hiện nó thật đơn giản với một trái tim và một tình yêu trọn vẹn.
Bà mỉm cười, rồi nhắm mắt vào giấc ngủ.
Giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời mình.
Văng vẳng bên tai Bà, tiếng ai đó thật thân quen…
- Anh chờ em đã hai năm nay rồi đấy, người yêu ngốc nghếch ạh…