Đây là bài viết mình trích lại từ nhật ký của một bạn sinh viên ngân hàng có em mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. MOng được các nhà hảo tâm giúp đỡ.
“Ba ơi, con muốn đến trường một lần nữa ! “ - điều mong ước của em Hoàng trước khi ra Hà Nội điều trị căn bệnh hiểm nghèo. Hiện em Trần Thị Hoàng đang mắc căn bệnh Xơ Cứng Rải Rác Vùng Võ Não khiến 2 mắt không thể nhìn thấy, chân không thể đi lại, … Tính mạng của em đang nằm trong tay tôi và các bạn
Nhật kí:
Kí túc xá, tháng 7/2009 buổi chiều vừa ở bệnh viện Mắt về
Dường như cuộc sống của em tôi gắn liền với những ngày tháng trong bệnh viện. 14 tuổi mà chỉ nặng có 29kg, có ai tin nổi không? Người ốm tong, ốm teo, nhìn em tôi thấy chạnh lòng. Mới nằm viện về được hơn 2 tháng thì giờ ...cách đây mấy hôm nghe ba nói mắt em bị mờ phải đi khám mắt nhưng không ngờ bệnh lại nặng đến vậy, gọi điện về gặp nó ,nó nói: \\\"Hai ơi mắt em mù rồi\\\" sau đó là tiếng tút… tút ...Nó dập máy ngay sau khi nói. Trời đất như muốn quay cuồng quanh tôi, không tin vào tai mình nữa. \\\"mù\\\" là gì chứ? Là đồng nghĩa với ko nhìn thấy gì sao? không, không thể như vậy ..... Hôm qua mẹ đưa em vào đây khám mắt, nhìn nó buồn lắm dường như nó nghe được những gì bác sĩ đã nói với Ba thì phải, bác sĩ bảo: \\\"không chữa được nhưng đưa vào bệnh viện mắt khám cho thỏa mãn nếu không lớn lên rồi hối hận \\\". Sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi của em nhiều thứ vậy chứ? Sao bệnh tật cứ đổ dồn lên nó mà không phải là tôi chứ, nó còn quá nhỏ .... Giá như tôi có thể gánh bớt cho em ...giá như thế này …giá như thế kia…nhưng nào có làm được điều gì đâu
Sáng, tôi cùng mẹ đưa em vào bệnh viện mắt khám.Sau khi khám xong,Bác sĩ kết luận và nói với mẹ điều gì đó rồi mẹ khóc.Nhìn dòng nước mắt ấy tôi chợt hiểu lờ mờ điều gì đó,lấy hết sức can đảm tôi cầm tờ giấy và đọc, những dòng chữ mờ dần vì hình như tôi cũng đang khóc: \\\"bị mù nhưng chưa rõ nguyên nhân\\\"...Tôi lặng người,hai tai ù lên không hay biết thêm điều gì nữa.
ngày 26/10/2009 đã hai tháng ở bệnh viện mắt_chuyển viện
Ở bệnh viện mắt được hai tháng nay lại chuyển sang bệnh viện Chợ Rẫy. Khoa thần kinh vì họ chẩn đoán là bị não và qua đó điều trị não ở khoa ngoại thần kinh. Mọi thứ đồ đạc lỉnh kỉnh, nào là bệnh án, nào là lo lắng đủ mọi thứ, nhưng tận sâu trong tôi, cho dù có đi cùng trời cuối đất, đến đâu tôi và cả nhà nguyện đi đến đó miễn là tìm được tia hy vọng cho em, tìm được thế giới trong đôi mắt em.
Ngày 29/12/2009 ra Hà Nội em nằm bệnh viện Bạch Mai, mới ra có mấy ngày mà phải đóng hơn 50 triệu, mà hôm nay thì phải lấy tủy nữa, phải đóng tiền bác sĩ mới làm, trong người còn có mấy triệu mẹ đóng xong còn có 25.000 trong túi, mẹ phần vì thương em,phần vì xa xôi nơi đất khách quê người không một người quen biết,không chút tiền bạc mà vẫn gọi điện thông báo tin tức,trong những câu nói của mẹ tôi lại thoáng thấy đôi mắt mẹ đỏ ngầu và thâm quầng? Lấy tủy rất đau, người lớn còn chịu không nổi nữa là….em tôi. hai mắt không nhìn thấy gì nên khi lấy tủy em gồng người vì sợ nên phải mấy đâm mấy lần mới lấy được, máu chảy rất nhiều, nhìn em chắc thương lắm. Mỗi lần gọi điện hỏi thăm mẹ lại khóc nên tôi sợ, sợ lắm sợ gọi tôi cũng sẽ khóc theo mất…nhưng tôi đến lớp mà lòng nào có yên,tôi chỉ mong được ở bên em,bên mẹ lúc này thôi.Rồi kết quả xét nghiệm tủy cũng có,chính xác chẩn đoán là bị xơ cứng rải rác ở não, tủy. Vì vậy mà bác sĩ ở đây bắt đầu điều trị não cho em, bác sĩ nói là do não nên đã ảnh hưởng đến mắt làm chèn dây thần kinh nên mắt không nhìn thấy được. Bác sĩ cũng không dám khẳng định là mắt em có thể sáng lên được không, nên giữ em lại để theo dõi….Hôm qua nhận được tin nhắn nguêch ngoạc của em mà tôi lấy làm vui lắm,tôi nghĩ trời cao cũng có thấu hiểu cho lòng người rồi. Nhưng ông trời dường như không thương em thì phải, bao nhiêu bệnh tật, xui xẻo đổ dồn hết lên e, tôi lại nhận được tin, em bị truyền nhầm máu. Trời ơi, y tá mà làm việc vậy sao??? tính mạng em tôi sao mà mong manh quá, mẹ nói: “ cô y tá dẫn em đi xét nghiệm trước khi truyền máu, vậy mà….đang truyền máu thì em nói con khó thở, mẹ đỡ con dậy tí, truyền khoảng được 15 phút thì toàn thân em tôi nổi đỏ, tức ngực, tím tái cả người, rồi nói muốn đi tiểu, nhưng thật kinh khủng em tiểu ra máu, và được một lúc thì ngất đi. Phải nằm cấp cứu hơn một ngày mới qua khỏi nguy kịch, vì nếu truyền nhầm máu nguy cơ dẫn đến tử vong rất cao…”bạn bè thân quen xôn xao vì tên em tôi ở trên mạng.Tôi lại lần nữa,không dám tin vào tờ báo
http://203.162.35.99/xahoi/201001/Bi...ng-ten-888903/ có viết tên em mình. Nhưng rồi em cũng vượt qua được. Ngày ngày, bác sĩ đến em cũng hỏi : “khi nào con được về nhà?” , dường như ý thức được bệnh của mình mà em tha thiết xin được về. Còn mấy ngày nữa là đến tết rồi, em rất muốn về, về với ba, về với em, với đám bạn trong xóm lắm lắm. Nhưng mắt em chưa nhìn thấy mà, ai người ta cho em về chứ. Sáng ngủ dậy em một mắt em nhìn thấy, mặc dù không rõ lắm, nhưng lần đầu tiên từ ngày nằm viện ở đây đến giờ em nhìn thấy, “mẹ ơi, mẹ lại gần tí cho con nhìn được không?” đó là câu nói làm cho cả gia đình tôi vui mừng khôn siết. Đến bác sĩ cũng không ngờ là mắt em có thể nhìn thấy được. Dường như có phép màu, hơn ai hết em là người vui nhất vì em có thể nhìn thấy được ánh sáng….nhưng bác sĩ bảo không cho em suy nghĩ nhiều và đặc biệt không cho em đi học vì nếu phải suy nghĩ thì sức khỏe của em sẽ xuống lại ngay. Cả nhà hân hoan đón em trở về cùng một cái tết thiếu thốn mà đầy ý nghĩa_nhật kí từ lời mẹ kể về tháng ngày ở Hà Nội
Ngày 25/04/2010, trở lại bệnh viện_chu kì đến bệnh viện cứ như guồng quay bám lấy em tôi không ngừng, nó dai dẳng đeo bám, liên tục mà ráo riết_bệnh viện quân đội 108, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội
Niềm vui thật chưa trọn vẹn thì em lại phải sống trong bóng tối mà còn khó khăn hơn trước với hai chân em mất dần cảm giác, em không thể mang được dép cộng với đi lại là bị vấp té nên tay em cũng yếu dần. Mọi người đến nhà chơi hay thăm em,ai ai cũng bảo con bé mập ghê, người ta đâu hay em phù vì truyền nhiều thuốc, người ta đâu hay em đang mặc cảm vì không nhìn thấy gì. em gượng mình để đi lại, để cả nhà được vui và để không phải…nằm viện. Nhưng nào có tránh được em lại nằm viện, cả ngày hỏi em điều gì em chỉ nói: “ em muốn về nhà, em không muốn nằm viện nữa”. Hôm nay tôi và gia đình mình nhận được tin bệnh của em tôi bác sĩ Việt Nam phải bó tay, ra nước ngoài thì mới hy vọng chữa khỏi. Ba mẹ đau buồn muốn chữa bệnh cho em, nhưng chao ôi, nào có được. Với món nợ lên đến hàng trăm triệu mà ba mẹ đã chạy vạy khắp nơi để chữa trị cho em từ ngày ấy đến giờ thì ba mẹ biết tìm đâu ra. Nước mắt mẹ lại rơi, ba mẹ cũng thêm gầy guộc, thêm xanh xao vì nỗi lo lớn này. Chỉ 2 tuần sau thôi, bác sĩ sẽ thôi giữ em lại bệnh để em về thanh thản đón những ngày cuối cùng ở nhà nếu ba mẹ không tìm được tiền để đi nước ngoài chữa bệnh. Vậy mà trước khi lên đường ra Hà Nội để chữa trị em đã nói: “Ba ơi! cho con đến trường một lần nữa thôi……….”
Nước mắt tôi đã rơi,rơi bao nhiêu lần không kể hết và bạn tôi ơi,đâu đó ngoài kia tôi tin rằng vẫn có những tấm lòng từ thiện,những người có điều kiện hơn gia đình tôi có thể giúp đỡ cho em tôi.Tin vào phép nhiệm màu cũng như tin ở tấm lòng chân tình của mọi người,tôi mong sự giúp đỡ của mọi người,khẩn khoản và tha thiết.Tôi chỉ mong em được đi học như bao bạn bè đồng trang lứa được đến trường.
M ột căn bệnh hiểm nghèo chỉ còn mong chờ vào lòng hảo tâm của cộng đồng. Rất mong những nghĩa cử cao đẹp sẽ đến để niềm hi vọng của em thành hiện thực
Mọi sự đóng góp của các bạn có thể gửi trực tiếp tại văn phòng CLB phát thanh, lầu 2 giảng đường khu A vào tất cả các ngày từ thứ 2/7/6 đến thứ 4/9/6/2010 buổi sáng từ 7h-10h, buổi chiều từ 14h-17h. Ngoài ra chúng tôi sẽ tổ chức một buổi quyên góp tại tất cả các phòng trong ktx vào tối thứ 4/9/6/2010
Các bạn cũng có thể liên hệ
Tập thể lớp ĐH23KT02, truờng Đại Học Ngân Hàng Tp.HCM
E-mail: quocvan.kt@gmail.com
Hoặc có thể liên lạc trực tiếp với gia đinh qua địa chỉ
Trần Thị Kiều Ni : Khu B1, KTX ĐH Ngân Hàng Tp.HCM (Sđt: 09973061309)
Cô Hạnh: Phòng 8, khoa thần kinh, lầu 3, BV 108, số 1 Trần Hưng Đạo, Hai Bà Trưng, Hà Nội (sđt :0974141932)
Số Tk Ngân Hàng: 0103454659 , NH Đông Á
Thay mặt em và gia đình xin cảm ơn tất cả các bạn!
Đây là đường link:
http://sinhviennganhang.com/diendan/showthread.php?p=285105 Trước khi có thành viên NTCM trực tiếp xác minh và đưa thông tin xác thực về thực trạng hiện tại của trường hợp này thì bạn không nên kêu gọi bất kỳ sự đóng góp nào trên diễn đàn.Thân!