Tác giả Chủ đề: lời kêu cứu  (Đã xem 2283 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi daiduong_xanh2092000

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 5
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 08-11-2011 15:45:58
Đừng cho tiền người ăn xin nữa
(PL)- Đọc loạt bài \\\"Theo chân người khuyết tật ăn xin\\\", Ty đã gửi cho Pháp Luật TP.HCM bức thư kêu gọi mọi người đừng cho tiền người ăn xin nữa. Bởi sự thương hại đó sẽ tiếp tay cho những kẻ chăn dắt mà không mang lại lối thoát nào cho những đứa trẻ bị lợi dụng.
Muốn bắt người ăn xin, dễ lắm!
Em Ty đã có máy trợ thính
Có thể phạt người cho tiền kẻ ăn xin?
Đừng lo người cơ nhỡ bị đói
Hơn 15 năm trước, Trần Thị Ty từng là một đứa trẻ bị bẻ tay, bẻ chân... bị bắt đi xin ăn để phục vụ cho một gã chăn dắt tàn ác.

Đọc loạt bài “Theo chân người khuyết tật ăn xin” tôi gặp lại hình ảnh quá khứ của mình trong những số phận này. Tôi cũng từng bị người ta biến thành người khuyết tật để xin ăn về nuôi sống họ.

 [img/] http://phapluattp.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2009/11/20/8-chot.jpg [img/]

Trần Thị Ty bên góc học tập của mình.

Ngày ấy, cách đây hơn 15 năm, khi tôi chưa tròn năm tuổi thì bị gã thanh niên bắt cóc đưa từ miền cao nguyên về TP.HCM. Gã bỏ tôi vào một cái giỏ để trên các trục đường ở quận 1 để người đi đường thương hại mà cho tiền. Những lúc tôi không xin được nhiều tiền, tôi bị gã hành hạ, đánh đập, bẻ gãy tay, gãy chân. Tàn nhẫn hơn là gã đã dùng một vật nhọn đâm thủng màng nhĩ lỗ tai tôi, dùng dao lam rạch khóe miệng, rạch mặt tôi...

Hình ảnh thương tâm của tôi đã gợi lòng thương cảm ở người đi đường nên họ cho nhiều tiền hơn. Rất may, tôi đã được một người dân tốt bụng cứu sống và thoát khỏi tình trạng đen tối đó, được vào làng SOS Gò Vấp sống với những người ít nhiều đều có tuổi thơ bất hạnh. Gã chăn dắt cũng đã trả một cái giá đắt là phải ngồi tù.

Toàn và Bình trong bài báo nói riêng và bọn trẻ khác đang bị lợi dụng nói chung xứng đáng có một cuộc sống đàng hoàng hơn, được hưởng một nền giáo dục đàng hoàng. Đừng giúp đỡ họ bằng cách cho tiền trực tiếp, bởi làm như thế là chúng ta đang nuôi bọn chăn dắt. Bởi đồng tiền thương hại đó sẽ chặn đứng lối thoát của những người bị lợi dụng. Và khi không có những đồng tiền thương hại thì mới có cơ may làm bộc lộ bản chất tàn ác của bọn chăn dắt.
 [img/] http://phapluattp.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2009/11/20/8-box.jpg [img/]


Bức thư của Ty.

Có những khi bắt gặp hình ảnh người đi đường cho tiền người ăn xin, tôi muốn gào lên rằng “Đừng cho! Cho tiền là hại họ đấy”. Nhưng liệu ai tin tôi? Tôi muốn qua báo Pháp Luật TP.HCM, mong mọi người hiểu hơn bản chất của việc cho tiền người ăn xin để có hành động đúng đắn.

Một vết sẹo dài còn in trên khuôn mặt, một cánh tay trái hơi cong, một lỗ tai đã bị điếc hoàn toàn... Và cả một vết thương lòng chắc sẽ khó mờ phai.

Là một đứa con gái nên càng lớn, sự mặc cảm, tự ti trong tôi ngày càng lớn dần khi đối diện với quá khứ, khi giao tiếp với mọi người. Những năm đầu cắp sách đến trường, tôi phải vật lộn với chính mình trên con đường học vấn, đôi khi đã muốn bỏ cuộc. Vì mặc cảm nên tôi luôn sống khép kín, vào lớp luôn ngồi bàn đầu để được nghe giọng của thầy cô rõ hơn....

Nhưng tôi tin mình sẽ đứng dậy được sau quá khứ không may mắn. Chỉ vài năm nữa thôi, khi ra trường và có việc làm, việc đầu tiên là tôi sẽ mua cho mình một chiếc máy trợ thính. Nó sẽ giúp tôi nói chuyện với mọi người tự nhiên hơn, tôi sẽ không còn gặp những cái nhìn ngờ ngợ và thái độ khó hiểu của mọi người khi tiếp xúc với mình...

Và tôi tin những đứa trẻ khác kém may mắn như mình rồi cũng sẽ như thế.

TRẦN THỊ TY (Lớp Kế toán doanh nghiệp 19/2 Trường Cao đẳng Kinh tế TP.HCM)