Tác giả Chủ đề: Tôi Muốn............  (Đã xem 4130 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi thuvangmaydo

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 27
  • Thích 0
Trả lời #3 vào: 27-02-2012 10:27:43
Mình Tên Phi sinh năm 1972 hiện sinh sống tại 151 lủy bán bích Tân thới hòa Tân phú tphcm(trung tâm văn hóa thể thao Tân thới hòa)đt 0938007767

 


Ngủ rồi trexanh

Trả lời #2 vào: 27-02-2012 08:37:39
Chào bạn thuvangmaydo,
Cám ơn bạn đã đến với DĐ, tin tưởng và chia sẻ, bạn có thể cho biết thêm chút thông tin về gia đình bạn được không ?bạn đang ở đâu ?

 


Ngủ rồi thuvangmaydo

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 27
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 26-02-2012 03:21:30
Ngày ấy, cái thời phổ thông, tôi là một chàng học sinh xuất sắc của trường. Lúc nào củng hãnh diện về điều đó.Tôi như con thiêu thân lao vào học tập để cất cánh ước mơ vào đại học, để được làm anh chàng kỉ sư điện tử. Nhưng mấy ai nói trước tương lai... Cái ngày đinh mệnh đó lại là ngày tôi chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp 3. Trong trí nhớ của tôi mãi mãi không quên cái dáng vẻ quen thuộc của người thầy đáng kính và giọng nói ngọt ngào của thầy.\\\" sau khi tốt nghiệp em làm gì?\\\"
* Tôi nói với thầy về ước mơ của tôi: Em vào bách khoa
* Nhẹ nhàng thầy bảo;\\\" Em vẻ rất đẹp, em nên học nghề vẻ đi.\\\"
  Tôi như chợt hiểu ra một điều. Người khuyết tật như tôi không thể vào giảng đường đại học. Mọi ước mơ tan biến, bỏ ngang việc học, dù mọi người khuyên can tôi vẫn mặc nhiên.... và...
Hơn 20 năm lăn lộn với cuộc sống với bao nghề( Ngỗng thì đúng hơn), tôi chẳng mong ước gì ngoài việc không làm phiền đến gia đình.
hơn 20 năm trôi qua với bao vất vả. tôi luôn tự hào về điều đó.Tôi làm được mọi thứ mà người bình thường làm. từ anh chàng vá xe đạp lề dường
chàng nghệ sỉ cắt giấy dán đám cưới và cả nghề may vá....Cuộc sống tạm ổn. Nhưng trong lòng tôi lúc nào củng khao khát theo nghề điện tử. Một ước mơ không biết là vô tình hay cố ý. Người thầy đáng kính đả đánh cắp của tôi
20 năm đi qua. nổi đau còn mãi với thời gian!
Lần đầu tiên bước vào diễn đàn này, tôi không biết viết gì. Đánh mượn tạm nổi lòng mà tôi chôn kín hơn 20 năm qua viết lên đây để vơi đi nổi niềm riêng đó.
Có lẻ niềm an ủi lớn nhất trong đời tôi đó là người vợ cùng cảnh ngộ.
Em không đẹp như thiên thần.Nhưng trong lòng tôi em mãi là hoa hậu.
Mừng khi có em trong đời, nhưng lo toan thì tăng lên vạn lần....Nhất là khi tôi biết tin em có thai. Buồn vui lẫn lộn! Ngày sau tôi nuôi sống gia đình tôi bằng gì đây... bắng những cái nghề mà thiên hạ thường gọi là ( nghề ngõng).Thương em và thương cả định mênh chính mình.....
Lúc này tôi vẫn đủ sức chống chọi với cuộc đời để chấp cánh ước mơ hạnh phúc gia đình.
Tôi khát khao có một cái nghề đàng hoàn để chấp cánh ước mơ đó mãi mãi. Nhưng sao mà khó thật.
Trung tâm khuyết tật không dạy nghề sửa chửa điện thoại di động. Đọc
thông tin những trung tâm khác thì choáng cả người.
Hôm nay tâm sự cùng diễn đàn, lòng tôi như vơi đi rất nhìu. Không mong gì. Chỉ mong ai đó đi ngang, Giúp tôi một nơi học nghề SỬA CHỬA ĐIÊN THOẠI DI ĐỘNG hợp với túi tiền mà tôi có thể trang trải được.
Chân thành cảm ơn và chúc diễn đàn luôn gặt hái những thành công mới
                                    đêm Miên man 26/2/2012  
                                     Mùa Thu Lá Vàng Rơi.