Lại là một cảm xúc rất thật, thật đến nỗi khi đọc bài thơ một khung cảnh thân quen phức hợp hiện ra trong tâm trí người đọc. Nhà thơ có một tâm hồn dung cảm và sự tinh tế mới có thể viết nên những câu thơ chân thực đến vậy. Một mình lang thang thơ thẩn như để hòa mình cùng con người, cảnh vật thân quen, con phố thân quen gặp hè một sự giao thoa, một sự hội tụ đâu đâu cũng có đôi có cặp, chính vì thế mà cảnh vật như đang reo vui theo tiếng lòng nhà thơ. Phố gặp hè, diều căng gió, phố ngập tiếng ve, bờ tre ru mình theo gió, gáo nước quê long lánh nắng hè, cô thôn nữ nón lá nghiêng che, gót mẹ in hình trên lúa...tất cả những sự ghép đôi đó đều do tiếng lòng của nhà thơ chắp nối, đưa chúng xích lại gần nhau...mong sao lòng người cũng thế đừng bao giờ lẻ loi, cô độc, hãy xích lại gần nhau để trao cho nhau tình thương yêu đồng loại như vậy cuộc sống có phải tốt đẹp hơn không. Thơ mượn cảnh để nói người, mượn không gian để nhắn nhũ cõi lòng. Vì thế thơ ngọc hanh có chiều sâu trong suy ngĩ, trong tâm tưởng mà chúng ta có thể nhận ra thông điệp ấy, Tuy nhiên một số câu thơ ngochanh diễn tả vẫn chưa hết ý. Đã là thơ nên có thể bỏ qua những lỗi về câu từ, điều này là lỗi nhỏ, so với cái lớn thì thơ ngochanh vẫn rất chân thành, mộc mạc và dễ hiểu. Cám ơn nhà thơ....