Cảm ơn các bạn nhiều .Nhiều việc quá nên hôm nay Lason mới có dịp viết vài dòng về chuyến đi của mình,các bạn thông cảm nhé.
Nhật kí hành trính chuyến đi khảo sát Nậm Ban
17 Giờ chúng tôi có mặt tại Gara Tiền Phong nhưng nhùng nhằng mãi đến 18 giờ 30 người ăn tạm bát xôi,người xơi tạm bát phở rồi chúng tôi mới kéo nhau lên đường với sự tiễn đưa lưu luyến của bác Rauabac và bác Trung bear ,bác Sonrack.
Tạm biệt phố phường đèn giăng,điện sáng ,lầm lũi chúng tôi tiến tới.Qua địa phận Hà Tây thì trời bắt đầu đổ mưa,đèn điện cũng hết.Như thường lệ của những lần đi trước,cứ đến Thanh Thủy là bác Cua lại cho chúng tôi quay đi quay lại vài vòng-như có hẹn.
Trời cứ mưa tầm tã….con đường tối đen …chỉ có tiếng xe gầm rú….22 giờ…”Anh ơi ! Em lao xuống ruộng rồi”.Bỏ lại tuổi già sau lưng,bác Cua lao vút theo bản năng đồng đội …căng mắt tìm kiếm….rất xa…rất xa…vẫn chẳng thấy em đâu???...cả xe nhớn nhác…hay đã qua rồi???...Kia rồi,4 bóng người 2 lớn ,2 nhỏ cùng nhau hối hả vẫy…vẫy.Chúng tôi cùng nhau bươn bải xuống xe ngó qua ngó lại…chỉ thấy mưa và bóng tối …chẳng thấy xe đâu???cả lũ cùng rủ nhau hỏi tới tấp-thế xe đâu???...Theo bóng đèn pin rọi của Ntson chúng tôi rọi đèn theo thì thấy đầu chiếc xe lao xuống ruộng,nó chổng mông lên trêu ngươi chúng tôi đang đứng trên đê.Vẫy xe gọi nhờ kéo-lái xe từ chối vì nghĩ không kéo được.Dân có ruộng chạy ra xem ruộng cũng bàn lùi không kéo được.Chỉ có lão Cua và tên kều Picup với kinh nghiệm 4 năm theo đuổi lớp dành cho những kẻ tự kỉ chạy tới chạy lui rồi quyết định tự cứu nhau.Ntson lúc này hai gối đã đung đưa ,hàm răng lập cập đưa chìa khóa cho hư không “Ai lên cho em với “-hắn thậm chí không nhớ nổi đã bỏ chiếc đèn pin trị giá vài trăm ngàn ở đâu???Phóng viên VTV1 thấy vậy liền cầm chìa khóa trèo lên xe .Họ móc cáp ,Ông Khọm thì chặn xe ,si nhan.Vèo …dìn…chỉ rất nhanh chiếc xe đã được lôi lên đường trước con mắt ngưỡng mộ của bao người và tiếng cười của đất trời….
Mưa vẫn rơi và chúng tôi lại tiếp tục lên đường.Lòng tôi không khỏi lo lắng cho ngày mai sẽ vào bản ra sao???Đúng lúc đó gặp 1 chiếc xe ngược chiều chết máy,họ lại hăm hở lao xuống giúp.Bao lần đi cùng họ những bản chất này vẫn luôn làm tôi ngưỡng mộ những người đàn ông được mệnh danh là nhũn não,là tự kỉ của đội quân Offroad.Đêm đến ,trời càng tối đen.Phía trước mây mù đặc.Chúng tôi dò dẫm đi trong đêm,nhiều lúc tưởng chừng sắp rơi xuống vực.Tôi đã đề nghị anh dừng xe lại,nhưng với bản lĩnh và kinh nghiệm của mình họ vẫn tiến về phía trước.Đến đoạn khó nhìn quá,chiếc xe lao sang bên đường Ntson vội vàng vượt lên trước hỗ trợ cho anh Cua tuổi già mắt kém.Vẫn theo truyền thống cũ,chúng tôi thâu đêm trên đường sau 12 tiếng băng đường vượt dốc chúng tôi đến thị xã Lai Châu.Thật may ,trời đã tạnh.Tìm tạm chỗ ăn sáng,đánh răng rửa mặt ( trừ những người không đánh thì ai cũng đánh ).Anh Hải –phó bí thư xã ra đón chúng tôi,thông qua một số việc rồi chúng tôi lại cũng nhau lên đường.Anh Nhè –chủ tịch xã vẫn chu đáo như thường lệ ,liên tục gọi điện hỏi thăm chúng tôi đã đi đến đâu rồi ? Có mệt không?11 giờ anh đón chúng tôi ở Pa Ủ rồi đưa chúng tôi qua câù.Vâng,sau 4 năm chúng tôi đã có thể đi ô tô qua cầu để vào trung tâm xã Nậm Ban.Cây cầu bê tông chưa xây xong nhưng chúng tôi vẫn có thể đi qua sông bằng cây cầu treo tuy cũng có run sợ đôi chút nhưng chúng tôi vẫn có thể đi qua.Con đường đi qua Nậm Ban đang được làm,khắp nơi đều là công trường ngổn ngang đá,đất.Anh Nhè kéo bằng được chúng tôi vào nhà để ăn cơm rồi mới cho đi.Thật may cho sự chu đáo của anh đã không làm chúng tôi bị đói,vì tưởng chỉ đi khoảng 1 giờ nên chúng tôi định không ăn.Nhưng thấy anh nhiệt tình quá chúng tôi đành ngồi vào ăn vậy.Vậy mà có người còn ăn tới 4 bát cơm đấy.Các thầy cô cũng ra giúp anh tiếp chúng tôi rồi chúng tôi chia nhau làm hai hướng ,chia nhau đi 4 bản để xác minh.Tôi và Ông Khọm đi một hướng còn anh Cua và Picup đi một hướng….
12 giờ 30- Lên xe chạy tiếp đến gần trung tâm xã thì chúng tôi phải xuống xe để đi tiếp bằng xe máy .Sau 2 giờ chạy xe lòng vòng qua mấy quả núi,trên những con đường có những đoạn chỉ rộng 50 cm cong queo,ngoằn nghèo,có những đoạn dốc thẳng đứng ,hoặc nước ngập sâu chúng tôi phải xuống đi bộ ,tranh thủ ngắm những cánh rừng bị tàn phá,dòng nước đỏ như gạch lòng chúng tôi xót xa ,nuối tiếc….