Tác giả Chủ đề: Tuổi thơ dử dội và sự \\\"Can trường \\\" của cô bé 5 t  (Đã xem 2248 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi lehung73

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.622
  • Thanked: 93 times
  • Thích 1
  • Giới tính: Nam
@thuvangmaydo
Cảm ơn bạn đã chia sẽ bài viết cho cả nhà,theo thông tin mới nhất ngày 2/5/2012 phóng viên báo Đời Sống và Pháp Luật đc sự đồng ý của ông Yên ba bé Diện đã liên hệ với sư cô Minh Nguyên để gửi bé vào chùa Bửu Châu ,TP.Pleiku.là nơi đang cưa mang 38 trẻ mồ côi có hoàn cảnh đặc biệt.
Chúc cho bé có cuộc sống ngày càng tốt hơn với sự quan tâm của xã hội.Thân.

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
 


Ngủ rồi thuvangmaydo

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 27
  • Thích 0
Gia Lai
Tuổi thơ dữ dội và sự \\\"can trường\\\" của cô bé 5 tuổi
 Mẹ bỏ đi từ khi Diện mới lên 1 tuổi. Lên 4 tuổi nhiều khi em là trụ cột của gia đình, lo cho bữa ăn của hai cha con khi người cha ốm đau...
Tuổi thơ giữ dội của cô bé 5 tuổi

Câu chuyện đau lòng khó tin đã và đang xảy ra hơn gần 4 năm nay đối với cô bé tội nghiệp Nguyễn Thị Thanh Diện (5 tuổi, làng H’Lũ, xã Ia Grăng, Ia Grai, Gia Lai). Ở vào cái tuổi của Diện, hầu hết các em bé vẫn đang được cha mẹ chăm bẵm từng bữa ăn, giấc ngủ, vậy mà Diện không chỉ thiếu thốn tình thương của đấng sinh thành, mà còn phải lao động vất vả để nuôi chính bản thân và người cha.

4 năm trước, mẹ Diện do không chịu đựng được những cơn say, rồi đập phá vô cớ của chồng là Đinh Văn Yên (51 tuổi), nên đã bỏ lại 2 cha con Diện để vào Nam lập nghiệp. Cũng từ đó, Diện phải sống trong những tháng ngày đau khổ, dữ dội.

Căn nhà nền đất lụp xụp mà bé Diện bị cha nhốt một mình trong nhà cả ngày hồi 2 tuổi

Dẫn chúng tôi sang căn nhà tạm bợ của 2 cha con Diện, Chị Dương Thị Cúc (44 tuổi, làng H’Lũ) vừa đi vừa nói, “chuyện bé Diện kể 3 ngày cũng không hết”. Sau khi mẹ Diện bỏ đi, hàng ngày cha Diện cõng em lên rẫy cà phê để làm việc, khiến người cô bé lúc nào cũng chi chít vết muỗi đốt. Khi cô bé lên 2 tuổi, thì cha nhốt em cả ngày một mình trong căn nhà nền đất để đi làm. Khi Diện 4 tuổi, cũng là lúc bé phải bắt đầu một cuộc sống đầy cơ cực, tự hái rau, bắt sâu, nấu cơm, tắm giặt…

Mới 5 tuổi nhưng hàng ngày cô bé phải loay hoay múc nước từ giếng sâu hơn 2m

Cái nắng giữa trưa của cao nguyên như muốn đốt cháy da thịt con người, vậy mà cô bé Diện vẫn đang loay hoay múc những gàu nước dưới giếng để giặt đồ. Như thường lệ, bàn tay nhỏ xíu, yếu ớt nhưng đầy thuần thục của cô bé cố gắng dồn hết sức để giặt thật sạch những bộ đồ đã mặc ngày hôm qua. Thấy chúng tôi tới thăm, cô bé liền khoanh tay chào, rồi mang những bộ quần áo vừa giặt đi phơi một cách ngay ngắn.

Mẹ bỏ đi, cha không quan tâm nên từ lâu những việc giặt rũ, nấu ăn... đều do một mình Diện đảm nhận

Dẫn chúng tôi vào nhà, cô bé nhanh nhẹn lấy chiếc ghế nhỏ xíu mời khách ngồi, rồi tự tay rót nước, đưa đến tận nơi “mời cô, mời chú uống nước”. Không chỉ biết tiếp khách một cách rất người lớn, cô bé còn khoe mình biết nấu cơm, luộc môn, nấu nước, bẻ mầm cà phê, giặt đồ, bắt sâu muồng, hái rau về nấu ăn… “Trưa nay, con và ba đã ăn cơm với canh cà (2 quả cà đắng) nấu với mẻ”, cô bé nói.

Bàn tay bé nhỏ dồn hết sức để giặt đồ một cách thuần thục

Cách đây chừng 1 năm, ông Yên bị người lạ vào nhà đánh gãy dập xương cánh tay trái, từ đó, Diện bắt đầu làm hết mọi chuyện trong gia đình để nuôi sống bản thân và cha. Thời gian đầu, hai cha con hết gạo, hàng ngày, Diện phải đến từng nhà trong xóm để ăn cơm chực. “Khi con bé ăn xong, nó nói “ba con ở nhà cũng đói lắm, chưa có chi ăn cả”, vậy là chúng tôi phải bới cơm đùm cho nó mang về cho ba ăn”, chị Cúc nghẹn ngào.

Khuôn mặt nhễ nhãi mồ hôi vì lao động giữa trưa nắng

Đến khi ông Yên mang cắm chiếc xe máy cũ nát, mua được ít gạo và mắm muối để hai cha con ăn, do tay vẫn cha vẫn còn đau, nên mọi công việc bếp núc đều do Diện cáng đáng. Hàng ngày không chỉ phải vo gạo nấu cơm, mà Diện còn phải ra gốc cà phê bắt con sâu muồng trong gốc và hái rau về xào chung làm thức ăn cho hai cha con.

Chị Cúc cho biết: “Năm ngoái, ba nó bị gãy tay, mấy chị em chúng tôi xúm nhau tới rẫy cỏ cà phê giúp hai cha con. Con bé liền loay hoay vào nhà lấy củ môn ra ngoài giếng rửa, tay nó yếu quá rửa không sạch nên nó dùng 2 chân để đạp vào củ môn cho sạch đất rồi cũng tự nó nhóm lửa, luộc môn, nấu nước mang ra mời chúng tôi dùng”.



Lúc đầu có vẻ ngượng ngùng, nhưng khi có những người hàng xóm làm chứng thì ông Yên cũng phải trải lòng: “Khi cái tay tôi bị gãy đau nằm giường 6 tháng mới khỏi, một mình con bé phải lo hết mọi chuyện từ tắm giặt cho bản thân, mang quần áo của ba nhờ hàng xóm giặt, rồi hái rau, nấu cơm để ăn… tôi đau quá không làm được, nó không làm thì lấy cái gì để ăn”.

Quả thật “chuyện bé Diện kể 3 ngày không hết”!
 
Chuyện bé Diện đi học

Trong căn nhà lụp xụp, cuộc sống với cô bé 5 tuổi tưởng chừng như không có hạnh phúc và tương lai, nhưng...! Chính sự cơ cực, lầm than đã khiến cô bé có được sự dũng cảm và sức sống dẻo dai hơn bất cứ ai trong chúng ta, để thực hiện ước mơ trở thành cô giáo của mình. Chuyện bé Diện đi học đã trở nên “nổi tiếng” khắp xóm làng.

Khi có khách đến nhà cô bé đều rót nước mời khách rất lễ phép

Năm học vừa rồi, thấy cô bé nhà bên được cha mẹ cho tới trường, một mình Diện bụng đói meo, trong cơn mưa tầm tã, lấy bao ni lông trong bì phân đạm mặc lên người, tay xách dép, cuốc bộ hơn 3km đường đất, đồi dốc, trơn trượt để đi dự buổi lễ khai giảng năm học. Sau gần 3 tiếng đi bộ, khi tới trường mầm non thì các bạn và cô giáo đã ra về, một mình cô bé lại xách dép lững thững đi về.
 
“Lúc đó là hơn 9 giờ sáng, tôi chở hàng đi ra xã thì thấy con bé tay cầm dép, người khoác cái áo mưa ni lông, tôi hỏi bé đi đâu thì nó trả lời đi học nhưng các bạn và cô đã về hết rồi”, chú Nguyễn Đình Chung, hàng xóm nhà Diện kể lại.

Nhiều hôm nửa đêm đang ngủ, Diện bị cha thức dậy bắt đi mua rượu một mình nhưng cô bé vẫn rất thương cha

Dẫu tới lớp muộn, nhưng sau buổi khai giảng “hụt”, ngày nào Diện cũng đều đặn đi bộ tới lớp để học. Không có vở, có bút để tập viết, hàng ngày cô bé đều lấy que để tập viết dưới đất, hôm nào may mắn lấy được phấn trên lớp thì cô bé mang về tập viết và vẽ lên tấm tôn cũ nát dựng trong nhà.

“Nhiều hôm đi học về mệt, con bé chui vào các lán trông cà phê bên đường để nằm ngủ. Khi tỉnh dậy nó tiếp tục đi về nhà- vừa nhỏ vừa khổ quá nên con bé cũng chẳng còn biết sợ là chi nữa”, anh Nguyễn Hữu Dũng cho biết.

Dù thời gian ngồi học trên lớp không nhiều, lại không được bất kì ai kèm cặp ở nhà, nhưng Diện đã thuộc làu làu từng chữ cái và những số đếm nhỏ, cô bé còn lấy quyển vở đã viết gần kín và chiếc bút chị hàng xóm cho ra viết để khoe với chúng tôi: “Con biết viết chữ A, chữ O… rồi, con phải học giỏi để sau này trở thành cô giáo đi dạy học”, cô bé 5 tuổi có tuổi thơ đầy dữ dội tự hào khoe.
Tác giả Thiên Thư
Mình không biết pots hinh bạn nào muốn xen hình hảy vào báo dân trí đọc.