Tác giả Chủ đề: Sài Gòn - Cụ ông ăn xin - Hiệp Bình Phước -Thủ Đức  (Đã xem 3289 lần)

0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi Sonnynhan

Rất mong tin của nhóm xác minh.!
Thân.!

 


Ngủ rồi mai-am-chung

Chào cả nhà, MAC sẽ đăng ký giúp cụ sau khi được xác minh. Mong cả nhà xắp xếp tí thời gian xác minh dùm nhé. Cảm ơn cả nhà.

 


Ngủ rồi lehung73

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.622
  • Thanked: 93 times
  • Thích 1
  • Giới tính: Nam
k87yeng đã viết:
Trích dẫn
Chào mọi người.
Bạn nào thu xếp được thời gian cho Ken biết để mình cùng đi XM nhé.

em cứ lên lịch xem đi XM ngày nào.báo cho anh bt cùng tham gia nhé.

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
 


Ngủ rồi k87yeng

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.171
  • Thanked: 54 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nữ
Chào mọi người.

Trước đây một thời gian em đi ngang qua con đường Nguyễn Kiệm này thường xuyên và cũng thấy một cụ già ngồi trước Thiền Viện Vạn Hạnh, cụ mất đi đôi chân, trông khắc khổ, già nua và rất là tội nghiệp, ai đi ngang cũng thương xót và ghé lại cho tiền, cho cơm. Mấy lần em mua bánh mì và cơm cho cụ nhưng cụ không ăn liền, cứ bảo dạ cám ơn cô tôi ăn sau nhưng chưa một lần hỏi thăm cụ về điều gì cả. Gần đây mấy lần đi ngang em không còn thấy cụ ở đó nữa, hỏi mấy bác xe ôm ngay trước Thiền Viện thì mấy bác nói không biết. Có lẽ lúc em đi cụ chưa ra đó chăng?

Bạn nào thu xếp được thời gian cho Ken biết để mình cùng đi XM nhé.

 


Ngủ rồi NamViet

Chào cả nhà,

Bài viết này đã được đăng lại trên nhiều diễn đàn, trong đó một website của Phật giáo ( không tiện đưa link ) đã cung cấp nhân thân của ông là Bùi Văn Thiệt, tạm trú tại số 25/81/1/2 hẻm 15 Đường số 6- Quốc lộ 13- phường Hiệp Bình Phước- Quận Thủ Đức- Tel (08) 5422.409

Phiền admin chuyển bài viết sang mục \\\" Hoàn cảnh chờ xác minh \\\"

Mong diễn đàn sớm xác minh để có phương án giúp đỡ ông lâu dài.

Thân ái !

 


Ngủ rồi thanhtuyenvh@yahoo.com

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 2
  • Thích 0
Chao dien dan nguoi toi cuu mang,
Toi goi bai nay mong duoc su giup do cua moi nguoi.

http://www.thugian360.com/threads/17558-Dung-lai-1-phut/?p=228837#post228837


10h30 đêm, có những người đã lên giường đi ngủ, những người còn chạy xe trên đường cũng hối hả về nhà sau 1 ngày mệt mỏi, vậy mà ở một góc nhỏ trên đường Nguyễn Kiệm (đối diện Co.op Mart), một cụ già vẫn ngồi đó, trông chờ sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm.

   Tôi không phải một nhà báo, không phải một nhiếp ảnh gia, cũng không phải một nhà từ thiện nhưng tôi muốn dành một chút thời gian viết về cụ, xem như một sự giúp đỡ và cảm thông.Tôi không hỏi cụ tên gì chỉ biết cứ khoảng 7h tối, cụ lại ra chỗ ngồi quen thuộc gần cây cột điện bên cạnh Thiền Viện Vạn Hạnh.

Cuộc đời cụ là chuỗi ngày dài bất hạnh, 13 tuổi trở thành trẻ mồ côi, đi lính ở cái tuổi 18 và cụ vĩnh viễn mất đi đôi chân 3 năm sau đó. Sống lay lắt qua ngày dựa vào những đồng tiền xin được.Vậy rồi vẫn có vợ và 1 cô con gái. Nhưng cái nghèo, cái khổ vẫn không buông tha. Không nhà cửa, tiền bạc, không được chăm sóc chu đáo, không được dạy dỗ, cô con gái lớn lên như bản năng sinh tồn. Rồi 3 đứa cháu ngoại lần lượt ra đời mà không ai bết cha chúng là ai.

Vậy mà ông tròi nỡ cướp đi cô con gái duy nhất của ông bà vì căn bệnh ung thư gan. Đến lượt bà vào bệnh viện điều trị căn bệnh ung thư. Mọi gánh nặng đè oằn lưng cụ.Cụ vẫn tỉnh táo khi trả lời chúng tôi. Cứ 2 đêm cụ ra đây ngồi thì lại phải ở nhà một ngày để vào viện với vợ, chăm sóc 3 đứa cháu nhỏ.

Chúng tôi ngồi với cụ khá lâu, nghe cụ kể về đời mình mà chạnh lòng, mà khóc. Cụ nói ngày nào kiếm được năm bảy chục ngàn là mừng lắm. Tiền thuốc cho vợ mỗi ngày đã 80.000đ rồi, còn phả lo tiền ăn cho cả nhà và tiền thuốc cho bản thân mình. Cụ nói, đã đi xin ở cầu Thị Nghè, cầu Ông Lãnh nhưng ở đâu cụ cũng bị giật đồ, trấn lột chỉ có ở đây là không. Có một người hàng xóm tốt bụng, làm nghề xe ôm, cứ 7 giờ tối chở cụ xuống đây, 11h30 lại chở cụ về nhà. (Nhà cụ ở Hiệp bình Phước- Thủ Đức).

Hỏi cụ ngồi lâu đau lưng phải làm sao? Cụ nói chỉ khi nào đau lắm mới dám mua cao dán “vì 6 miếng đã hết mười mấy ngàn rồi”. Chúng tôi có cho cụ một ít áo cũ để mặc, hôm sau ra hỏi cụ sao không mặc áo mới, cụ nói “đồ mới mặc uổng lắm, để khi nào đi đâu thì mới mặc thôi”. Lâu lâu có thời gian chúng tôi vẫn tới trò chuyện để cụ đỡ buồn và ở đó chúng tôi được chứng kiến rất nhiều những tấm lòng hảo tâm, những cử chỉ đẹp và những con người thật sự xúc động và quan tâm tới cụ.

Có thể có một số người không tin, một số người nghi ngờ tính chân thực của bài viết nhưng tôi tin vẫn có những con người thật sự muốn chia sẻ chút gì với cụ. Một lần thôi, nếu có thể, bạn hãy dành 1 phút dừng lại, cho cụ dăm ba ngàn, một chai nước, một hộp sữa, một chai dầu (dầu nâu là loại cụ hay dùng), một bịch cao dán Salonpas hay thậm chí chỉ một câu hỏi “Cụ muốn ăn gì không con mua?” (nhưng chắc rằng cụ sẽ từ chối thôi), để cụ thấy rằng vẫn còn rất rất nhiều người quan tâm cụ.