Hương vị mùa đôngLâu lắm rồi tôi mới đóng cửa tầm tối muộn. Gió luồn qua khe cửa, rin rít, rin rít và đông đã về thật rồi.
Hoàng Phương Nhung
Vì không có nhiều thời gian để nhìn lại, vì ngày cuốn trôi ngày, vì hễ trời lạnh thì tôi lại hớt hải mặc thêm áo, đeo găng, đội mũ, quàng khăn thành ra chưa kịp... ngỡ thì đông đã về.
Mùa đông đến, cảm giác như trời đất thay một màu áo khác. Mỗi mùa đều có nét riêng, nhưng vào mùa đông bạn cứ thử mở cửa sổ lúc 6h sáng xem, trời sẽ đặc màu tối. Cảm giác nằm trong chăn ấm, đếm thời gian và đợi trời sáng, đôi bàn tay cứ đưa ra rồi thụt vào, thú vị ghê!
Một đêm mùa đông trực ở bệnh viện thật lạnh và buồn. Tôi nhớ cái lạnh đến tê người của đêm trực ấy, khi cùng người nhà chuyển bệnh nhân đã tử vong xuống nhà Đại thể ở bệnh viện Bạch Mai. Theo thói quen, khi ngồi trên chiếc xe \\\"cun cút\\\" (sinh viên chúng tôi hay gọi đùa những chiếc xe trung chuyển bệnh nhân ở viện như thế) tôi thường nghe mp3. Và bài hát hôm đó là Thiên sứ, một bài hát ấm nóng tình người của ngành Y. Tôi cố bật để tự ru mình lại. Ấy vậy mà lúc đó, nó cũng không làm tôi bớt lạnh chút nào cả.
... Như cô tiên mông lung đêm huyền diệu
Ban ánh trăng mênh mông trên trời cao
Xua đêm đen âm u và lạnh lẽo hiểm nghèo
Như đêm nay bao đêm vẫn lặng lẽ
Cho em thơ vô tư giấc ngủ say
Đâu ai hay ai biết cho em
Đêm đêm... (Thiên sứ - Viện huyết học và truyền máu Trung ương)
Một đêm mùa đông ôn thi cuối kỳ, cafe rơi tí tách từng giọt chầm chậm. Tôi vẫn thường bị đau đầu trước một mớ kiến thức khổng lồ và quá sức mình trong những đợt thi dồn sức như thế. Nhưng những đêm ấy lại mang bao cảm xúc lạ lẫm, những cảm xúc của gió, của sự thay đổi khác lạ. Tôi hay cầm bút \\\"ghi lại\\\" những suy nghĩ đến rất nhanh và cũng dễ trôi vuột mất ấy để lúc sau khỏi thấy tiếc. Đã là đêm, lại là đêm mùa đông, mang đến cho người ta những cảm xúc đẹp qua ngôi mắt biết nhìn, trái tim biết cảm và làn da biết lạnh.
Mùa đông tôi thường thích rong ruổi từng con phố sau buổi học tiếng Pháp từ nhà thầy về. Thả tay ga một chút và lướt đi thật nhanh, rồi cảm nhận cái lạnh luồn qua từng sợi len của chiếc áo mỏng, để gió mơn man đôi má, lạnh buốt. Tôi thường mua cho mình những chiếc khăn nhiều màu, nhiều kiểu khác nhau và học những cách quấn khác nhau. Có lúc tôi lại dễ dãi cho mình đội một chiếc mũ như của ông nội, bịt kín tai và đeo cả headphone bằng bông. Thật ấm, thật thích!
***
Mùa đông với những quán hạt dẻ bên lề đường, những hàng bánh khoai, bánh ngô, bánh chuối thay cho những gánh hàng cốm của mùa thu. Mùa đông có cả xôi sắn, xôi gấc bùi bùi và ngọt man mát. Mùa đông có mùi thơm của khoai nướng, một chút nồng cháy và những bàn tay vội vàng hơ trên bếp than hồng. Mùa đông ấm áp là vậy! Ngỡ như buổi sáng mân mê cốc café nóng, cốc trà nóng trên tay và buổi tối lại xì xụp với những gánh hàng phở đêm. Tôi thấy cuộc sống thật đẹp, bình dị, nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng.
Mùa đông có hoa cúc vàng, cúc trắng, cúc tím, có cả hoa phăng đủ màu. Hoa phi yến mùa này đẹp đến mê hồn, đủ gam tím, hồng, phớt hồng, cành dài, không như mấy cành cụt lủn vào mùa hè. Tôi thích mùa đông như thế.
Tôi lại nhớ đến một buổi sáng đầu đông năm ngoái, khi chìm đắm mình trong cánh đồng hoa cải cúc nở vàng bên cầu sông Đuống. Mê mải, tôi chạy, chạy đến mỏi chân suốt dọc cánh đồng ấy, rồi tôi chọn cho mình một bãi đất ngay sát cánh đồng và ngồi ngắm nhìn mãi mà không biết chán. La vie est belle là lá la !!! (Cuộc sống thật tươi đẹp).
Cái mùa này, người ta thường nghĩ đến những cảnh đoàn tụ. Tôi nghe cô bạn kể là nhà cô ấy cứ thứ bảy là cả nhà lại ngồi lai rai cả tối ăn một thứ gì đó rồi xem một bộ film cùng nhau. Chủ nhật nhà cô ấy hay làm những món ăn ngon bù lại cho cả tuần bận rộn công việc. Nó làm tôi, một đứa sinh viên sống xa nhà lại chạnh lòng.
Tôi nhớ đến ngày xưa, khi hai chị em còn ở nhà với ba mẹ, có những hôm trời lạnh lắm, mẹ tôi lại đem tấm chăn từ giường ra đắp cho hai chị em vì xem TV mà ngủ quên từ bao giờ trên ghế. Tôi cũng nhớ món nem hay gà cà ri tuyệt vời của mẹ nấu trong những ngày cuối tuần sau tiếng \\\"bim bim\\\" để mở cửa lúc đi chợ về. Hương thơm của những chiếc nem rán hay mùi thơm từ nấm hương, mộc nhĩ... lúc này đây khiến tôi nao lòng quá!
Mùa đông có lẽ không chỉ để dành cho gia đình mà cho cả những đôi tình nhân nữa. Ôm anh, đưa tay vào túi anh, hay cảm nhận một hơi ấm khi anh ôm lại mình từ đằng sau... thì mới biết mùa đông muốn dành trọn cho những đôi uyên ương thêm muôn phần hạnh phúc. Mùa đông vì thế cũng làm cho những kẻ cô đơn lại buồn thêm muôn phần.
Mùa đông mỗi khi ra chợ, tôi thấy sao người ta khổ, người ta nghèo thế. Tôi không biết với những đồng tiền mình đưa, họ lãi được bao nhiêu! Nhưng gió lạnh thế, họ phải dậy từ thật sớm rồi đem những gánh hàng ra phố bán. Tôi trả tiền, họ cất cẩn thận vào trong chiếc túi được kẹp ngay ở đai quần. Tôi thương họ!
Những ngày này, ra chợ nếu gặp người ăn mày nào, tôi thường cho họ những đồng tiền lẻ đi chợ của mình. Đôi khi tôi cho cả nắm tiền lẻ, khiến mọi người nhìn tôi thật lạ lùng. Nhưng không, tôi thì rất vui, rất mừng vì như thể tôi đã dành một bữa quà sáng của mình cho họ. Niềm vui, niềm hạnh phúc đâu phải chỉ là ở những việc của mình mà còn là thấy được người khác cũng hạnh phúc nữa.
Những đêm mùa đông trước khi đi ngủ, một cảm giác thật tuyệt là để tóc buông xõa xuống, từng lọn tóc mềm chạm vào gò má nóng hồng, rồi trùm chăn lại thật kín. Chăn thơm mùi của Izzi sweet love, một mùi hương mà tôi thích nhất. Cảm giác thật thư thái. Mơ màng, rồi tôi chìm vào giấc tự bao giờ!
Và rồi tôi lại nhớ về một bài thơ của mình cách đây hơn một năm được viết vào đúng dịp sinh nhật mùa đông năm ngoái với dòng chú thích cuối bài Viết ngày 17/11-2009. Thời gian trôi nhanh quá như một chớp mắt vậy và mùa đông năm nay lại đến rồi.
...Ô kìa gió
Nơi đâu về đây
Cho mưa xám,
Cho cơn lũ tràn về.
Xé tan tành mê khói tê lạnh
Toạc rách mảng trời tĩnh lặng khô cong
Mơ mưa rào giữa lòng mùa đông
Sạch-trơn - trong-vắt.
Đêm vẫn thế, đêm dài rộng quá
Sấm chớp mạnh, đùng đoàng, quay mình lại
Khí mưa lạnh, khép thoáng tay mềm mại
Giang rộng thêm, đón mưa, ngón sen hồng...
Hoàng Phương Nhung - viết trong một chiều đông Hà Nội.
ngoisao.net