Hóa ra anh vẫn ở đâyNếu đã đọc \\\'Anh có thích nước Mỹ không\\\' thì ắt hẳn bạn sẽ tìm đọc \\\'Hóa ra anh vẫn ở đây\\\', để rồi đọc xong ngậm ngùi: \\\'biết vậy không đọc nữa, buồn lắm\\\'. Chẳng biết mấy đêm tôi mới đủ can đảm đọc hết cuốn sách này, bởi nhiều khi đang đọc tự dưng nước mắt cứ trào ra, vì nó thật quá, giống mình quá!Trình Tranh và Vận Cẩm là đôi bạn học cùng lớp cấp 3. Hai người chẳng những chưa bao giờ là một đôi thanh mai trúc mã mà còn là một cặp khác xa nhau về mọi mặt. Anh chàng Trình Tranh giỏi giang, nổi bật, được chú ý trong lớp còn cô nàng Vận Cẩm nhạt nhòa, sống kín đáo và khép kín. Chẳng ai ngờ được rằng chỉ vì một ánh mắt khi đi lướt qua nhau ở hành lang lớp học mà trái tim anh chàng công tử Trình Tranh ngã gục trước một Vận Cẩm hết sức bình thường.
Mặc sự săn đón của Trình Tranh suốt những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh, lờ đi nụ hôn bất ngờ Trình Tranh dành cho cô trên con đường dẫn về ký túc xá, Vận Cẩm chỉ đáp trả bằng một nụ hôn phớt qua trong ngày cuối năm học \\\"coi như trả nợ\\\" nụ hôn đầu và cũng để chấm dứt hy vọng mỏng manh của Trình Tranh.
Những năm tháng sau đó, Vận Cẩm tiếp tục sống lặng lẽ. Tình cảm của Trình Tranh dành cho cô tưởng như sẽ phai nhạt nhưng không ngờ nó vẫn âm ỉ cháy và lớn dần lên. Thời gian, tuổi trẻ và cả kỷ niệm cũ đã đưa đẩy họ đến bên nhau, nhen nhóm một tình yêu mãnh liệt và đầy đam mê nhưng cũng nhiều dằn vặt, tự ti và hoài nghi. Họ đã dành cho nhau tất cả, đã hy sinh cái tôi khi yêu dù cũng đem cho người kia những đau đớn nghiệt ngã. Họ đã yêu nhau, chia tay, rồi lại tìm thấy nhau.
Tình yêu cuồng nhiệt, đôi khi mù quáng, sự đau đớn, lìa xa và hạnh phúc cùng đan xen độc đáo dưới ngòi bút của nữ nhà văn Tân Di Ổ khiến người đọc không thể ngắt được cảm xúc ra khỏi nó.
Cái tên Tô Vận Cẩm với chữ Vận thể hiện sự khốn khó nhưng cô không bao giờ nghĩ mình là cô bé Lọ lem. Vậy nên cô không cho Trình Trang là bạch mã hoàng tử, càng không mong trong phút chốc nhờ đôi giày thủy tinh mà cô thành công chúa! Có lẽ như vậy nên cả đời cô luôn là sự phấn đấu và nỗ lực để đạt được cái mà cô muốn.
\\\"Mỗi đóa hoa đã là một thế giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề, Trình Tranh cố nhiên là cậu con giời, thế nhưng, cô dù chỉ được coi là một ngọn cỏ hoang ven đường, cũng tự mình là độc nhất vô nhị.\\\" Do vậy Vận Cẩm không cam tâm làm cô bé Lọ lem và không chấp nhận Trình Trang. Đến độ cô nghĩ rằng nếu cô và Trình Trang ở cạnh nhau thì đúng là \\\"Trời long đất lở\\\".
Ấy thế mà tình yêu mãnh liệt và sự kiên trì của Trình Trang đã có kết quả. Những khi Vận Cẩm cô đơn nhất, đau khổ nhất thì Trình Trang xuất hiện. Vì thế trái tim vốn băng giá của Vận Cẩm đã tan chảy. Trong cơn say, cô vô thức gọi tên anh.
Những tưởng mọi chuyện đã viên mãn và hạnh phúc. Nhưng yêu nhau dễ dàng, chung sống gian nan. Những tranh cãi trong gia đình trẻ khi sống thử đã nhấn chìm hạnh phúc hai người. Từ lúc này bi kịch mới bắt đầu. Họ bắt đầu cảm thấy như đang đi trên băng, và tình yêu trở thành thứ đá tảng nặng nề vì hai con người quá khác nhau. Một Vận Cẩm luôn im lặng, có tức đến mấy cũng không nói khiến tình yêu nặng nề đến độ Trình Tranh dù từng nói: \\\"Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em\\\", cũng phải mở miệng: \\\"Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm\\\".
Lúc chia tay Trình Trang rồi, Vận Cẩm mới nhận ra cô hận anh bao nhiêu thì còn yêu anh nhiều hơn thế! Sống không Trình Trang, cô lao đầu vào công việc nhưng rồi cơn gió số phận lại đẩy họ với nhau. Trình Trang dù cố tỏ ra hạnh phúc và thờ ơ bao nhiêu thì anh càng thể hiện tình yêu với Vận Cẩm bấy nhiêu, và cô cũng vậy. Tuy nhiên, trong cô luôn bị ám ảnh bởi câu nói: \\\"Hóa ra em vẫn không yêu anh\\\" của Trình Trang.
Sau nhiều chịu đựng và dối lòng, Vận Cảm đã nói chuyện tử tế với Trình Trang và báo cái tin chẳng ai muốn nghe. Cô đã mất đi cái thai và mãi mãi không có thai lại được nữa. Người con trai như Thái Sơn cô yêu thương bao lâu ấy đột nhiên bật khóc và rồi biến mất hoàn toàn trước mắt cô. Cô đi hoang mang và vô thức để rồi cuối cùng nhận ra sau bao sóng gió, hóa ra anh vẫn ở đây.
Cảm ơn Tân Di Ổ khi cuối cùng vẫn cho họ hạnh phúc, cho dù đó là thứ hạnh phúc không trọn vẹn.
Khi còn son trẻ chúng ta từng lạc bước
Nhưng ngược xuôi ngang dọc
Hóa ra anh vẫn ở đây.
Nguồn: ngoisao.net