Tác giả Chủ đề: Nơi cuối con đường anh có đợi em?  (Đã xem 15948 lần)

0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #14 vào: 28-10-2010 19:54:50
Hóa ra anh vẫn ở đây
Nếu đã đọc \\\'Anh có thích nước Mỹ không\\\' thì ắt hẳn bạn sẽ tìm đọc \\\'Hóa ra anh vẫn ở đây\\\', để rồi đọc xong ngậm ngùi: \\\'biết vậy không đọc nữa, buồn lắm\\\'. Chẳng biết mấy đêm tôi mới đủ can đảm đọc hết cuốn sách này, bởi nhiều khi đang đọc tự dưng nước mắt cứ trào ra, vì nó thật quá, giống mình quá!

Trình Tranh và Vận Cẩm là đôi bạn học cùng lớp cấp 3. Hai người chẳng những chưa bao giờ là một đôi thanh mai trúc mã mà còn là một cặp khác xa nhau về mọi mặt. Anh chàng Trình Tranh giỏi giang, nổi bật, được chú ý trong lớp còn cô nàng Vận Cẩm nhạt nhòa, sống kín đáo và khép kín. Chẳng ai ngờ được rằng chỉ vì một ánh mắt khi đi lướt qua nhau ở hành lang lớp học mà trái tim anh chàng công tử Trình Tranh ngã gục trước một Vận Cẩm hết sức bình thường.

Mặc sự săn đón của Trình Tranh suốt những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh, lờ đi nụ hôn bất ngờ Trình Tranh dành cho cô trên con đường dẫn về ký túc xá, Vận Cẩm chỉ đáp trả bằng một nụ hôn phớt qua trong ngày cuối năm học \\\"coi như trả nợ\\\" nụ hôn đầu và cũng để chấm dứt hy vọng mỏng manh của Trình Tranh.

Những năm tháng sau đó, Vận Cẩm tiếp tục sống lặng lẽ. Tình cảm của Trình Tranh dành cho cô tưởng như sẽ phai nhạt nhưng không ngờ nó vẫn âm ỉ cháy và lớn dần lên. Thời gian, tuổi trẻ và cả kỷ niệm cũ đã đưa đẩy họ đến bên nhau, nhen nhóm một tình yêu mãnh liệt và đầy đam mê nhưng cũng nhiều dằn vặt, tự ti và hoài nghi. Họ đã dành cho nhau tất cả, đã hy sinh cái tôi khi yêu dù cũng đem cho người kia những đau đớn nghiệt ngã. Họ đã yêu nhau, chia tay, rồi lại tìm thấy nhau.

Tình yêu cuồng nhiệt, đôi khi mù quáng, sự đau đớn, lìa xa và hạnh phúc cùng đan xen độc đáo dưới ngòi bút của nữ nhà văn Tân Di Ổ khiến người đọc không thể ngắt được cảm xúc ra khỏi nó.



Cái tên Tô Vận Cẩm với chữ Vận thể hiện sự khốn khó nhưng cô không bao giờ nghĩ mình là cô bé Lọ lem. Vậy nên cô không cho Trình Trang là bạch mã hoàng tử, càng không mong trong phút chốc nhờ đôi giày thủy tinh mà cô thành công chúa! Có lẽ như vậy nên cả đời cô luôn là sự phấn đấu và nỗ lực để đạt được cái mà cô muốn.

\\\"Mỗi đóa hoa đã là một thế giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề, Trình Tranh cố nhiên là cậu con giời, thế nhưng, cô dù chỉ được coi là một ngọn cỏ hoang ven đường, cũng tự mình là độc nhất vô nhị.\\\" Do vậy Vận Cẩm không cam tâm làm cô bé Lọ lem và không chấp nhận Trình Trang. Đến độ cô nghĩ rằng nếu cô và Trình Trang ở cạnh nhau thì đúng là \\\"Trời long đất lở\\\".

Ấy thế mà tình yêu mãnh liệt và sự kiên trì của Trình Trang đã có kết quả. Những khi Vận Cẩm cô đơn nhất, đau khổ nhất thì Trình Trang xuất hiện. Vì thế trái tim vốn băng giá của Vận Cẩm đã tan chảy. Trong cơn say, cô vô thức gọi tên anh.

Những tưởng mọi chuyện đã viên mãn và hạnh phúc. Nhưng yêu nhau dễ dàng, chung sống gian nan. Những tranh cãi trong gia đình trẻ khi sống thử đã nhấn chìm hạnh phúc hai người. Từ lúc này bi kịch mới bắt đầu. Họ bắt đầu cảm thấy như đang đi trên băng, và tình yêu trở thành thứ đá tảng nặng nề vì hai con người quá khác nhau. Một Vận Cẩm luôn im lặng, có tức đến mấy cũng không nói khiến tình yêu nặng nề đến độ Trình Tranh dù từng nói: \\\"Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em\\\", cũng phải mở miệng: \\\"Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm\\\".

Lúc chia tay Trình Trang rồi, Vận Cẩm mới nhận ra cô hận anh bao nhiêu thì còn yêu anh nhiều hơn thế! Sống không Trình Trang, cô lao đầu vào công việc nhưng rồi cơn gió số phận lại đẩy họ với nhau. Trình Trang dù cố tỏ ra hạnh phúc và thờ ơ bao nhiêu thì anh càng thể hiện tình yêu với Vận Cẩm bấy nhiêu, và cô cũng vậy. Tuy nhiên, trong cô luôn bị ám ảnh bởi câu nói: \\\"Hóa ra em vẫn không yêu anh\\\" của Trình Trang.

Sau nhiều chịu đựng và dối lòng, Vận Cảm đã nói chuyện tử tế với Trình Trang và báo cái tin chẳng ai muốn nghe. Cô đã mất đi cái thai và mãi mãi không có thai lại được nữa. Người con trai như Thái Sơn cô yêu thương bao lâu ấy đột nhiên bật khóc và rồi biến mất hoàn toàn trước mắt cô. Cô đi hoang mang và vô thức để rồi cuối cùng nhận ra sau bao sóng gió, hóa ra anh vẫn ở đây.

Cảm ơn Tân Di Ổ khi cuối cùng vẫn cho họ hạnh phúc, cho dù đó là thứ hạnh phúc không trọn vẹn.
Khi còn son trẻ chúng ta từng lạc bước
Nhưng ngược xuôi ngang dọc
Hóa ra anh vẫn ở đây.

                                                  Nguồn: ngoisao.net

 


Ngủ rồi KevinHieu

Trả lời #13 vào: 25-10-2010 19:30:19
Hai anh em có thể giúp anh đi xác minh trường hợp này được không ? Tiện khi nào hai em về quê Gò Công thì ghé wa xác minh nhé ? Nếu được thì hai em báo anh một tiếng, anh sẽ thu xếp để có một thành viên nữa đi cùng để đảm bảo tuân thủ quy định của diễn đàn là có tối thiểu ba thành viên cho một lần xác minh
http://www.nguoitoicuumang.com/index.php?option=com_kunena&Itemid=9&func=view&catid=17&id=12176

Hy vọng khi gặp cụ bà Năm Thích, hai em sẽ cảm nhận giống vợ chồng anh khi lần đầu tới gặp lấy thông tin. Bà sống rất lạc quan yêu đời, không hề óan trách số phận. Nhà bà không có điện thắp sáng, không có quạt để xua đi cái nóng bức buổi trưa nồng, mà bà vẫn luôn vui cười, hình như bà đã đến cảnh giới cao của sự giác ngộ mà một Phật tử có thể đạt được. Đa số những trường hợp anh đi lấy thông tin viết bài hay đi xác minh, đối tượng đều than nghèo kể khổ rất chi là thống thiết, riêng trường hợp cụ bà này, hoàn toàn không một lời than thân trách phận.

Khi gặp lần đầu, anh đã rất ngạc nhiên với khuôn mặt phúc hậu và rất giống Đức Phật Di Đà của bà, không thể đoán được bà đã 87 tuổi vì da bà có rất ít nếp nhăn, giọng nói bà sang sảng và tai nghe rất thính. Khi anh hỏi \\\" lúc trẻ bà chắc đẹp lắm nhỉ ? \\\" bà cười hồn hậu và trả lời \\\" hồi trẻ bà xấu gái lắm con ơi, giờ đỡ nhiều lắm đó ... \\\"

Khi anh hỏi về tấm bằng khen treo trên vách do thủ tuớng Phan Văn Khải ký do có công nuôi dưỡng nhiều cán bộ nằm vùng thời kháng chiến, bà cũng cười rùi nói \\\" họ tới tặng cho bà tấm bằng khen vậy thôi chứ đâu có giúp đồng xu cắc bạc nào, họ biểu đang điều tra xem xét gì gì đó nên chưa có chế độ người có công với cách mạng cho bà ... mà thôi cũng kệ, bà cũng không đòi hỏi mấy vụ đó \\\"

Vậy nhé, anh mong sớm nhận được hồi âm từ hai anh em và hy vọng thông qua chuyến đi sắp tới, hai em sẽ cảm thấy lạc quan yêu đời như cụ bà Năm Thích

Thân,

 


Ngủ rồi pquyen

Trả lời #12 vào: 25-10-2010 19:11:39
Chào các bạn!

Theo ý kiến của tôi, mục bên tay phải \\\"Cuộc sống quanh ta\\\" có nội dung \\\"Tâm sự, sẻ chia...\\\". Thế thì khi bạn có điều gì muốn bày tỏ ( miễn là không vi phạm qui định của DĐ) cho các bạn thành viên khác để tìm sự cảm thông, chia sẻ, góp ý kiến... thì đây chính là nơi để bạn trút nỗi niềm tâm sự. Chúng ta chăm sóc cho những người khốn khổ khác, thì chúng ta cũng dành một góc nho nhỏ của diễn đàn để chúng ta bày tỏ sự quan tâm, tạo sự gắn kết, thân thiết giữa các thành viên với nhau.

Đọc các bài của bạn Thaispkdkc, tôi thấy chẳng có vi phạm nội qui của DĐ,  vì vậy không có lý do gì nói bạn Thaispkdkc spam cả. Có điều này xin nhắc chung các bạn, khi trích dẫn một bài viết nào nên ghi rõ nguồn và tên tác giả.

Bạn nào không thích đọc thì có thể lướt qua.

Thân.

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #11 vào: 25-10-2010 18:32:38
Mình nghĩ mục Tâm sự-chia sẻ này chúng ta dù teen hay không teen,dù gái hay trai già hay trẻ cũng có thể gởi gấm tất cả tâm sự buồn vui về mọi điều trong cuộc sống này và Tình yêu cũng không ngoại lệ đâu. Đúng DD này là để lan tỏa lòng nhân ái nhưng nó cũng lan tỏa mọi điều trong cuộc sống này. Mình nghĩ ở đây không có spam gì cả. Nếu bài viết này có đi quá giới hạn thì không cần hai bạn nhắc nhở đâu vì có thể admin,mod... và tất cả thành viên trong DD này đã ý kiến lâu rồi.
Thân!

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #10 vào: 25-10-2010 17:28:03
Nếu các bạn nói vậy thì các bạn nhìn từ trên xuống dưới đi, chủ đề tôi tạo ra và tất cả các bài tôi sưu tầm và cả của tôi viết có thành viên chia sẻ không? Chính vì điều này nên các bạn thấy chủ đề là của riêng tôi đó. Tôi cũng không cần ai chia sẻ với tôi đâu vì tôi thật sự mệt mỏi khi phải chờ đợi sự chia sẻ rồi. Có người sẽ thích, sẽ ghét và cảm thấy bình thường khi đọc chủ đề của tôi và tôi chắc chắn các bài tôi post lên không xúc phạm và làm tổn thương ai cả. Nếu các bạn thấy tôi là một thành phần không tốt của dd thì các bạn có quyền tẩy chai và tôi chấp nhận điều đó. Đây là lần thứ 2 tôi thành thật xin lỗi dd!

 


Ngủ rồi Alibaba

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 8
  • Thích 0
Trả lời #9 vào: 24-10-2010 21:55:52
Mình hoàn toàn đồng tình với ý kiến của Quangngoc107.

Mong bạn chú ý khi viết bài và nên hiểu rõ tiêu chí của DĐ nhà mình là gì. Không ai lên tiếng không có nghĩa bài bạn viết đã đúng nơi đúng chỗ, chỉ là mong bạn tự nhận ra và sửa chữa. Mọi thứ đều có giới hạn của nó bạn ạh. Tôn trọng mỗi TV trong DĐ cũng là tôn trọng chính bản thân mình, tôn trọng những hoàn cảnh khốn khó đang từng ngày từng giờ chờ chúng ta giúp đỡ. Mong bạn lưu ý và rút kinh nghiệm lần sau.

Alibaba.

 


Ngủ rồi quangngoc107

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 1
  • Thích 0
Trả lời #8 vào: 24-10-2010 20:32:25
Kính gửi bạn Thái,, mình là TV mới, dạo quanh 1 vòng dđ mình đã từng bước hiểu về những gì dđ đang thực hiện..!! diễn đàn là diễn đàn mở ,mọi người trao đổi ý kiến hay chia sẽ, bạn có thể nói lên những khó khăn của bản thân để mọi Tv cùng chia sẽ với bạn
Diễn đàn ko phải là một trang mạng xã hội của tuổi teen nơi mà có thể Spam thoải mái. Đây là nơi lan tỏa lòng nhân ái và kết nối những trái tim để yêu thương đồng cảm
Topic của bạn, mình đã đọc nhiều lần và thấy nó không liên quan gì đến những vấn đề mà dđ quan tâm... bạn có thấy nó bị lạc lỏng ko...!!??
Bạn có thể nói lên những khó khăn trong cuộc sống, trong học tập, trong bạn bè , mọi thành viên ai cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ, chia sẽ cùng bạn
Phần \\\"Tâm sự_ chia sẽ\\\" mình thấy rất hay, có thể giúp các thành viên kết nối nhau hơn...có thể giúp mọi người bớt căng thẳng..Mong bạn đừng dùng nó là vùng trời riêng!!!
Thân!!!!!!!!

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #7 vào: 24-10-2010 14:01:20
Em chưa bao giờ cô đơn như thế!
Em sẽ vẫn là em, hình hài này, con người này, chỉ có điều tâm hồn và trái tim em đã chết. Em không còn thấy rạo rực khi đứng gần một ai đó, không còn thấy hạnh phúc khi có người muốn nắm tay em!


Thật lòng mà nói, lúc này đây là khoảnh khắc khó vượt qua nhất của cuộc đời em. Anh đi lấy vợ, còn em một mình. Em buồn và khóc, khóc đến quặn thắt ruột gan, khóc đến chết đi được. Chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc đau đớn của em lúc này. Tất cả chỉ vì em quá yêu anh, quá tin vào anh để rồi bị anh phản bội và mất anh vĩnh viễn.

 Em lại một mình lê bước trên những con phố dài. Tất cả gần gũi, thân quen đây nhưng sao em thấy mình xa lạ quá. Em chán nản tất cả, chán cuộc sống này, chán phải yêu thương, hờn giận và thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết.

 Anh đã đi, đã rời xa em và có một mái ấm gia đình. Anh cũng không quan tâm, không ngoái đầu nhìn lại xem em đang sống ra sao, có vui được không, có cười được không. Em biết, anh chẳng bao giờ quan tâm đến người con gái như em nữa bởi với anh, tình yêu xưa cũ đã vĩnh viễn xa rồi. Cái còn đọng lại trong anh cũng không đủ để gọi là kỉ niệm. Tình yêu trong anh chỉ thoáng qua như gió bụi rồi lại trở về với gió bụi, chẳng mảy may vương vấn trên cõi trần này.

 Em không yêu cũng không biết nhớ, biết thương một ai nữa. Em trở thành một kẻ lang thang độc hành trên bước đường đời. Người ta có đôi, có cặp, chỉ riêng mình em thuộc về một thế giới không anh! Thế là hết, chấm hết tất cả những gì gọi là tình yêu giữa hai ta. Không còn cơ hội cho một kẻ cô đơn như em chen vào giữa hạnh phúc gia đình của người khác. Hết thật rồi anh ơi!

 Ngày mai ra sao, em sẽ sống như thế nào chính em cũng không thể định hình được nữa. Em sẽ vẫn là em, hình hài này, con người này chỉ có điều tâm hồn và trái tim em đã chết. Em không còn thấy rạo rực khi đứng gần một ai đó, không còn thấy hạnh phúc khi có người muốn nắm tay em! Sẽ chẳng có hơi ấm nào khiến em thôi lạnh giá. Sẽ chẳng có bàn tay nào ngọt ngào và ấm áp hơn tay anh!

 Bạn bè đi hết cả, người lấy chồng, kẻ có người yêu. Người ta vui vẻ cười đùa bên nhau, đi ăn cùng nhau, đi chơi cùng nhau. Còn em, chỉ có một mình. Một mình ngồi quán nước nhâm nhi tách cà phê. Một mình đi dạo phố, một mình đi ăn và tất cả chỉ có một mình.

 Em đang khóc, nước mắt tràn khóe mi khi nghĩ về những ngày cùng anh chung bước. Tất cả chỉ là hoài niệm. Em vẫn cô đơn, vẫn không còn ai bên cạnh. Chưa bao giờ em có cảm giác thế giới lại xa lạ đến thế. Giống như em là một người ngoài hành tinh, rơi xuống trái đất chứ không phải em đã từng tồn tại trên cuộc đời này. Em thật tình chưa bao giờ thấy mình cô đơn hơn thế anh ạ!

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #6 vào: 23-10-2010 09:33:26
Nếu nỗi đau nào cũng hóa được thành nước mắt thì có lẽ đại dương sẽ trong vắt những giọt lệ...

Hạnh phúc là khi có một công việc để làm, có một ước mơ để hy vọng và có một người để yêu thương!

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #5 vào: 18-10-2010 10:17:57
Xin hãy ôm em!
Trên đời này thật bất hạnh cho ai chưa từng ôm ai đó và được ai kia ôm ấp, vỗ về. Vòng tay ôm, cũng như nụ cười là quà tặng vô giá mà Thượng đế đã hào phóng ban tặng cho con người.

Để sử dụng, người cho chẳng tốn kém gì, lại có được niềm vui. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao hầu hết chúng ta đều dè dè xẻn xẻn thứ của cải mà có dành dụm mấy cũng chẳng giàu có lên được ấy thay vì hào phóng trao tặng cho nhau. Lỗi tại gì đây?

Tại người nhận không dám tỏ bày, người cho không dám trao đi? Tại văn hóa, tập quán, thuần phong mỹ tục, bản năng, cá tính, sự hỗn mang, phức tạp của cuộc sống và nhân tình thế thái thời hiện đại làm con người bất cần, bất tin? Con người nhầm lẫn khi đặt nhiều giá trị không đúng vị trí của nó, khiến một số hành động đi ngược lại giá trị truyền thống nhưng xảy ra với đa số thành thử lại được tán đồng nhiều hơn những hành động đáng được trân trọng của số ít, hay tại \\\"con bướm vàng có cánh nó bay\\\"?

Không ít bạn trẻ có thể khóc ngon lành cho một thần tượng ở đầu bên kia thế giới bị tử nạn nhưng lại không có chút xúc động nào khi gặp một bà cụ ở quê ta đang run rẩy bước qua đường.

Cái ôm dễ dàng trao cho nhau khi chúng ta đồng cảnh ngộ, chung một chiến hào, cùng hoạt động trong một môi trường, lĩnh vực, đề tài... Cái ôm đáng giá nhất khi chúng ta trong tình cảnh tìm gặp lại được người thân yêu nhất tưởng chừng như không bao giờ gặp lại được nữa.

Nhưng những cái ôm tầm thường, như những nhu cầu sinh hoạt đời thường vẫn đang xảy ra hàng ngày, thậm chí cái ôm ngược đời cũng vẫn cần lắm chứ. Một cô bé đang khóc ngon lành vì lỡ làm gãy tay con búp bê cưng. Một người đồng nghiệp vừa tiễn người thân về thế giới bên kia chưa nguôi ngoai đau đớn. Một cặp vợ chồng già đang đứt ruột tiếc thương đàn heo vốn liếng gia tài vừa chết dịch. Một người mẹ trẻ đang khắc khoải lệ nhòa vì những rạn nứt trong cuộc sống hôn nhân mới mẻ, lạ lẫm...
Tất cả đều đang cần lắm những vòng tay mở ra đón cái ôm ngọt ngào.

Và có ngược đời không nếu trong một trận cãi vã nảy lửa giữa hai người yêu nhau mà ta lại chợt khao khát đối phương ôm chặt lấy ta là đủ, chẳng cần nói gì nữa hết. Hay giữa cuộc họp, cái người đang bị ta chỉ trích nặng nề bỗng nhiên lại gần ôm ta một cái và nhoẻn cười: \\\"Tôi biết rồi, làm ơn vặn nhỏ volume xuống được không...\\\". Hoặc như trong một câu chuyện kinh điển về tình phụ tử, giữa những giận hờn, định kiến suốt thời gian dài, người con bỗng nhận ra mình hiểu lầm cha và rất may mắn anh ta kịp chạy đến bên giường bệnh trao vòng tay ôm xiết đầy thổn thức: \\\"Con yêu cha\\\" trước khi quá muộn màng...

Còn nhiều lắm, không thể nào kể xiết. Nhưng cho dù bất cứ lý do gì thì những cái ôm vẫn là niềm khao khát cháy bỏng cần lắm chúng ta trao tặng cho nhau. Chúng ta vẫn đang sống với sự hiện diện của nó hàng ngày quanh mình nên không cảm nhận hết giá trị tuyệt vời của nó.

Nếu không có những cái ôm thì cuộc sống này sẽ ra sao? Chắc hẳn cũng giống như trái đất chỉ toàn có nắng mà thiếu vắng mưa, có đêm mà thiếu ngày, có nước mà thiếu không khí vậy, phải không bạn?

Thức ăn, của cải là những giá trị vật chất con người bị mặc định suốt đời theo đuổi, kiếm tìm thì nụ cười, vòng tay ôm và nụ hôn là những quà tặng, là điểm thưởng tinh thần cho chúng ta, giúp ta nhẹ đi gánh nặng cuộc đời trên con đường rong ruổi mưu sinh.

Vậy bạn nhé: Hãy ôm như chưa ôm lần nào!
Và nếu một ngày, nếu nhìn thấy ai giơ tín hiệu: Need a hug hay Tôi muốn Ω (nghìn lần xin lỗi nhà vật lý Georg Simon Ohm) thì chớ ngại ngần mở rộng vòng tay ra nhé. Khi ấy bạn nhắm mắt và dù không thấy, tôi vẫn chắc bạn đang mỉm cười.

Còn những ai nếu muốn được ai đó hoặc mọi người ôm thì cũng xin chớ e dè, cứ việc mà gửi thông điệp cho người đó rằng: \\\"Xin hãy ôm em\\\", để cuộc đời này đơn giản và tươi đẹp hơn.

Nước mắt ơi
Thôi bớt rơi đi,
Để thế giới
Trong lành ngày nắng ấm

Nước mắt ơi
Nếu không giữ được
Xin hãy là
Giọt hạnh phúc ngọt ngào...


                               Nguon: ngoisao.net

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #4 vào: 24-09-2010 21:51:36
Vứt bỏ!

Có một ngày, chuột nói với mèo: “Mình yêu bạn”. Mèo nói: “Hãy tránh xa tôi ra!”. Chuột khóc và lặng lẽ quay đi. Nhưng không một ai phát hiện ra trong lúc Chuột quay đi, Mèo cũng rớt nước mắt…Thật ra, có một loại yêu, gọi là vứt bỏ!

Vứt bỏ cái đáng vứt bỏ là không thể làm khác được, vứt bỏ cái không nên vứt bỏ là vô lực, không vứt bỏ cái đáng vứt bỏ là vô thức, không vứt bỏ cái không đáng vứt bỏ là cố chấp. Tình yêu cũng cần tâm bình khí hòa. Mặc dù kinh nghiệm mà con người trải qua là không giống nhau, nhưng chỉ có sự khoan dung và hòa thuận với tình yêu mới có thể duy trì và bảo vệ sự hoàn thiện của tình yêu. Không nên vì một người trong quá khứ mà ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại của nhau.

Nếu bạn đã từng thật sự yêu người đó, thì bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.

Nhưng, dù thế nào đi nữa…

Đối với những việc đã qua, hãy để nó qua đi! Hiện tại bạn là người đi đường, nhìn ngắm những phong cảnh khác nhau, nghĩ về nhiều người khác nhau! Người, phải tự mình học cách trưởng thành! Bạn, bây giờ, phải vì bản thân mà sống mạnh mẽ hơn, phải tạo cho cuộc sống của mình muôn màu muôn vẻ hơn…

Sau khi chia tay, cái mà bạn mất chỉ là người yêu, chứ không phải là tình yêu.

Có một số người, không đáng để bạn phải chờ đợi! Có một số người, không đáng để bạn yêu. Đó là những người không biết quý trọng bạn, không có đủ dũng khí để đối mặt với những mê hoặc của xã hội…

Yêu, thực ra lại là một loại kinh nghiệm. Kinh nghiệm càng nhiều, bạn lại càng hiểu phải yêu thế nào cho đúng.

Sau khi chia tay, vì người đó mà bạn khóc, vì người đó mà bạn đau lòng, đau đến mức mất ngủ….Bạn cho rằng đó là tình yêu, nhưng thực ra những điều đó chỉ xuất phát từ bản năng của con người: không đạt được, bạn thấy buồn và đau khổ. Nhưng đó lại là tốt nhất vì những gì dễ đạt được thường làm cho bạn không biết trân trọng.

Thực ra, trên thế giới này không có người đàn ông hay người phụ nữ nào đáng để bạn phải khóc, vì người đàn ông hay phụ nữ đáng để bạn phải khóc sẽ không bao giờ làm cho bạn khóc…

Yêu, có lẽ là một việc bách chuyển thiên hồi, rồi có ngày bạn sẽ tỉnh ngộ và bạn sẽ phát hiện: hóa ra mình cũng đang đứng ở đây…Đây gọi là duyên phận, một loại cảm giác rất tuyệt vời.

Con người phải học cách trưởng thành. Có trải nghiệm qua chia tay, bạn mới có thể nhanh chóng và ngày càng trưởng thành hơn. Có thể ngày mai bạn sẽ vui hơn và sẽ tìm thấy được người yêu bạn hơn!

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #3 vào: 21-09-2010 20:41:43
Tôi tự hỏi sẽ chờ đến bao giờ và trong những khoảng lặng tôi thấy mình cô đơn và bị bỏ rơi... :(

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 20-09-2010 15:14:54
Anh chưa bao giờ ngừng bước về phía trước
Và trước mắt anh chưa bao giờ không có bầu trời
nhưng em có biết không
Bầu trời rộng lắm
con đường thì tít tắp

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 10-09-2010 08:31:28
Bây giờ đang là mùa đông. Ở đây lạnh lắm, nhiệt độ lúc nào cũng xuống đến âm. Em thường xuyên không ngủ được và căng thẳng vì quá nhiều việc phải làm. Chiều nay em khám phá trong khuôn viên trường có một hàng cây mùa đông.

Giây phút đứng lặng trước hàng cây ấy, em thường bấm số điện thoại của anh. Tiếng nhạc chờ quen thuộc của bài Niệm khúc cuối vang lên: “Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…”.  Em vội vàng tắt máy, suýt bật khóc, thầm nghĩ: \\\"Sao lại có hai hàng cây giống nhau đến vậy? Sao em lại cách xa anh đến nửa vòng trái đất?\\\".

Mùa đông ba năm trước, anh thích nắm tay em thả bộ thật chậm dưới hàng cây giống hàng cây nơi đây. Anh không nói nhiều nhưng em vẫn thấy lòng rộn rã, rất bình yên. Em thường tự hỏi: \\\"Con đường này sao dài thế? Đến bao giờ mới thấy điểm tận cùng?\\\".

Chúng mình hay ngồi trên chiếc ghế đá giữa hai cây rất to. Anh một đầu dây headphone, em đầu dây còn lại, cùng nghe bài Niệm khúc cuối từ điện thoại của anh. Mỗi lần đến câu: “Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời\\\", anh lại ngân nga hát và vuốt tóc em rất nhẹ… Em không nhớ mùa đông năm đó có lạnh không, nhưng ghế đá có anh rất ấm.

Không cho anh nghe nhạc nữa, em lấy điện thoại của anh chụp hình, nghịch ngợm. Chụp hai đứa cười toe toét dưới một trái tim vẽ bằng tay anh và tay em. Chụp anh ngố đang cau mày đọc sách rất chăm chú. Chụp những tán lá xanh lấp lánh bóng nắng. Chụp một em bé rất xinh cầm bong bóng đi ngang chỗ chúng mình ngồi…

Thỉnh thoảng anh càu nhàu: “Hễ chút lại lôi điện thoại ra chụp”. Em luôn cười hì hì: “Để làm kỷ niệm. Dễ thương mà anh! Thêm một tấm nữa nha!”.

Vậy là đã ba mùa đông. Em một mình, không anh.

Thỉnh thoảng, em ngồi trên chiếc ghế đá giữa hai cây to. Không ngồi ở giữa mà luôn chừa một phần bên trái, luôn chừa một dây headphone bên trái cho anh và luôn lướt nhanh qua câu hát: “Dù cho mưa…” để chờ nghe anh hát. Em đã ngồi hết thảy ghế đá của con đường ấy. Không có chiếc ghế nào ấm cả anh à. Trời càng lúc càng lạnh…

Em cũng không chụp hình bằng điện thoại nữa. Mỗi lần chuẩn bị mở điện thoại để chụp hình, em lại nhớ đến tấm ảnh cuối cùng anh và em chụp chung. Anh đang vòng tay ôm em từ phía sau rất chặt, có một vệt nắng giữa anh và em tạo thành đường chéo màu vàng nhạt óng ánh… Lúc đó anh hát rất khẽ: “Tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời”. Ừ, sẽ không có kỷ niệm nào đáng nhớ hơn kỷ niệm đó. Em đóng điện thoại, thôi không chụp nữa.

Anh sẽ lại bảo em ngốc cho xem? Ừ thì đúng là em ngốc mà! Ngốc vì đã lén lấy trộm điện thoại của anh đem sang tận đây. Ngốc vì cứ vài ngày lại gọi điện, nhắn tin cho anh những điều vụn vặt. Ngốc nhất là đã lặng yên khi để lại vòng tay anh buông lơi, bước đi theo tiếng gọi của những ước mơ riêng. Vì hoài bão của em quá lớn. Vì em mong được lớn lên, được trưởng thành khi em xa anh.

“Mùa đông rất đẹp” - em từng khoác tay anh reo vang câu nói ấy. Bây giờ em đã nghĩ lại: “Mùa đông chỉ đẹp khi em có anh. Em cũng không muốn làm người lớn nữa. Một năm nữa em sẽ về. Nơi cuối con đường, anh vẫn đợi để ôm chặt em vào lòng, phải không anh?\\\".