NHẬT KÝ TỚ VÀ CẬUPhần VIII:Và cái tháng 9/ 2007 cũng đã đến. Mọi người đều tất bật mang vali lên giảng đường đại học, bắt đầu cho cuộc sống xa nhà đầu tiên trong đời, ai nấy cũng đều có nỗi lo riêng, nỗi day dứt vì nhớ nhà, nhớ người thân, nhớ cuộc sống ở làng quê yên tĩnh… Và tớ cũng có đầy đủ tâm trạng đó… Đến lúc lên nhập học năm nhất tớ ở chung với H, T, B, H, T, H. Đêm đầu tiên ngủ xa nhà, nghe mọi người nói rất nhớ nhà, lạ chỗ sẽ không ngủ được. Nhưng cái cảm giác nhớ nhà sao tớ không cảm thấy được ta? Chắc tại tớ quen, vì năm lớp 9 tớ cũng có xa nhà tham gia đá banh và hội khỏe phù đổng cấp tỉnh, lần đó xa nhà cũng gần nửa tháng… Cái cảm giác lạ chỗ không ngủ được thì có, tụi kia cũng vậy. Thế là cả bọn nói chuyện với nhau tới khuya, nói chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ, hỏi thăm mấy đứa bạn cùng lớp xem nó học trường gì. Như là một phản xạ tự nhiên vậy, tớ hỏi tụi nó: “ P học trường nào vậy bây”, lúc tớ hỏi thì không nghĩ là hỏi tên cậu, nhưng ý nghĩ và lời nói đi song song với nhau, tớ cũng chẳng biết sao hỏi đúng tên cậu nữa… Rồi H nói P học KH - XHNV, P ở KTX đại học quốc gia. Lúc đó tớ có biết KTX đại học quốc gia nằm chỗ nào đâu, lúc đó sao tớ cũng chẳng hỏi số điện thoại của cậu nữa. Thế rồi, ý nghĩ về cậu lại “ bay” về trong tớ, tớ chẳng biết cậu học ngành gì, địa điểm học ở đâu, không biết cậu có yêu người khác hay không vì tới thời điểm đó tớ và cậu vẫn chưa liên lạc với nhau gì cả, tớ nghĩ chắc là kết thúc rồi. Nhưng sau mỗi lần nằm không làm gì cả, tớ lại nhớ về cậu, một nỗi nhớ khó thể nói thành lời… Một buổi sáng, tớ nằm trên gác lấy điện thoại của H chơi điện tử, chơi chán, tớ định bỏ điện thoại xuống rồi nhưng vô tình tớ vuột tay, điện thoại rớt xuống, tớ sợ bị hư nên lấy lên xem trước, xem sau coi có bị gì không. Cũng may là không bị gì, hi, nhưng khi tớ xem mặt trước thì thấy màn hình đang sáng, coi thử thì nó đang liệt kê ra các cuộc gọi của H thực hiện trước đó ( tớ nghĩ có lẽ là cấn nút ), mà tên cậu lại đúng vào hàng thứ nhất… Tớ không hề biết H có số điện thoại của cậu, thế là tớ lưu vào. Tớ không cảm nhận được nhưng cũng có cảm giác gì đó lạ lắm khi có số cậu. Tối hôm đó tớ nhắn tin cậu liền, tớ hỏi: “ Biết ai không”, cậu trả lời: “ Ai vậy? Số lạ không nói sao biết”, tớ nhắn tiếp: “ T nè”, cậu lại nói: “ Thôi, đừng có xạo”, tớ không nhắn nữa gọi cậu luôn, lúc đó cậu mới tin là tớ. Hai người hỏi thăm qua lại, tớ cảm nhận được qua lời nói của cậu vẫn còn tình cảm với tớ nhưng tớ cũng không chắc, hi. Sáng hôm sau, thằng T giả bộ bị bệnh, lúc mới lên mà, con quậy tưng bừng, giả bộ bị bệnh để trước tiên là gặp bạn bè, sau đó là được “ quà” thăm bệnh… Tụi nó gọi, nhắn tin thông báo tùm lum hết. Lúc này tớ không còn ở chung với tụi nó nữa, ở chung với thằng D đối diện phòng tụi nó. Tớ không nghĩ là trong số người tụi nó thông báo lại có cậu. Rồi! Khoảng mấy tiếng sau, bắt đầu mọi người đến “ thăm bệnh”, có Th, K.T, cậu… Lúc đó tớ đang ngủ ở phòng tớ, tối thức khuya nên chưa dậy. Mọi người nói chuyện một hồi, tớ bắt đầu dậy sao nghe tiếng ai giống tiếng cậu, tưởng mình chưa tỉnh nên còn mơ màng, cố gắng nằm nghe kỹ lại. Trời ơi! Đúng là cậu rồi, lúc đó tớ không dám ra ngoài khỏi phòng luôn, ra biết nói gì bây giờ, đang mặc quần sort nữa, mắc cỡ lắm. Cũng nằm ráng đợi cậu và mọi người đi về… Nửa tiếng, một tiếng. Tự nhiên thằng H nói cậu: “ Qua phòng bên kia xem có ai trong đó đó”, lúc đầu cậu từ chối không đi, cậu nói: “ Vô duyên! Phòng người ta mà qua coi, mày khùng hả”, thằng H nói: “ Cứ qua đi, xem ai rồi biết liền”. Cậu cũng lưỡng lự không muốn đi, tụi nó nói quá cậu bắt đầu bước đi, tớ tập trung theo từng bước chân của cậu. Trời ơi! Cậu qua thiệt, tớ giả bộ ngủ xem như không biết gì hết mà thật ra tớ tỉnh từ lâu rồi, cậu mở cửa ra nhìn vào phía tớ nói: “ Có khách vô nhà”, tớ im lặng, cậu nói lớn hơn: “ Có khách tới nhà”, lần này hết phép rồi, tớ xoay ra, mở mắt to ra, ngồi dậy, nhìn cậu, nhìn thật lâu, nhìn giống như chưa bao giờ được nhìn, nhìn xong rồi mới bắt đầu nói: “ P qua hồi nào vậy, lâu chưa”, cậu trả lời: “ Qua nãy giờ cũng lâu, ở đây à”, tớ nói: “ Ở đây từ lúc lên học lận mà, không biết hả”, cậu nói: “ Giờ mới biết đó, không ngờ ở gần mà không biết”. Tớ lo nói chuyện với cậu mà quên mời cậu vô nhà ngồi, chắc do tớ bối rối quá, đến khi cậu nói: “ Khách tới nhà mà cho đứng thấy được hả trời”, tớ mới nhận ra, hihi. Ngặt một nỗi, nhà không có một cái ghế nào nữa, tớ liều mạng kêu cậu lên giường ngồi luôn, xấu hổ quá. Ngồi lúc đó tớ và cậu không biết nói gì cả, tớ kiếm chuyện nói trước, tớ hỏi cậu: “ Bây giờ xưng hô bằng gì đây, lớn rồi mà xưng hô bằng mày tao thì kỳ quá”, cậu nói: “ Xưng tên đi”, tớ trả lời lại: “ Thôi, nghe sến quá, xưng tui đi”, cậu nói: “ Uhm, sao cũng được”. Bắt đầu tớ hỏi cậu: “ P học ngành gì”, cậu trả lời: “ Tui học ngành Đông Phương Học”, cậu hỏi lại tớ: “ T học ngành gì”, Tớ trả lời: “ Tui học ngành điện”… Vì mới đổi cách xưng hô nên đôi khi cũng có lúc còn quên kêu mày, xưng tao, hi. Cũng ngồi im một hồi nữa, tớ hỏi cậu: “ P có quen ai khác chưa”, cậu nói: “ Có ai đâu mà quen” ( tớ mừng thầm rồi đó nghe, hihi), cậu cũng hỏi lại tớ: “ Còn T”, tớ trả lời: “ Cũng vậy”, tớ và cậu tiếp tục nói chuyện với nhau. Chiều rồi, cậu cũng đến giờ về KTX, lúc đầu cậu đi với K.T về. Xong, tụi nó kêu tớ đưa hai đứa nó về đi, tối tụi tao qua chơi. Thế là tớ đưa hai người về, đi bằng xe buýt, đó là lần đi xe buýt đầu tiên của tớ, tuyến số 8. Đi khoảng 15 phút là tới KTX rồi, cũng là lần đầu tiên tớ biết KTX đại học quốc gia, cậu và K.T không ở chung phòng với nhau, K.T nói tớ: “ Mày đưa nó lại chỗ nó ở đi, tao tự về phòng tao”, tớ đưa cậu lại chỗ cậu ở. Cậu nói với tớ: “ Ngồi ở băng đá chơi đi, tui lên phòng tắm xong rồi xuống nói chuyện”… Tớ ngồi chơi, một lát sau cậu xuống, tớ và cậu ngồi nói chuyện với nhau và cả hai đều đồng ý tiếp tục tình cảm đã có sẵn với nhau ba năm trước. Nói chuyện được chút nữa thì tụi thằng H qua tới. Cậu, tớ, K.T và tụi nó đi uống nước, ngồi nói chuyện tới 9, 10h mới về, về thì đã hết giờ xe buýt chạy rồi, cả bọn đi bộ về thôi. Mà lúc đó tớ có biết đường đi đâu nên phải đi theo tụi nó, ai ngờ tụi nó lại ghé phòng trọ tụi M.Tr, H.D, tớ cũng ghé thôi, nhưng thấy ở đó không làm gì, muốn đi về mà tụi nó vẫn chưa chịu về, tớ hỏi tụi nó chỉ cho đường về. Đường từ KTX về SPKT có 2 con đường, một là đi ngã nông lâm, hai là ngã suối tiên, ngã nông lâm thì gần hơn nhiều mà tớ lại không biết ngã đó. Tớ quyết định đi ngã suối tiên về, mà gặp lúc đó trời mưa nữa, dầm mưa đi bộ từ KTX về SPKT, giờ nghĩ lại không hiểu sao tớ có thể đi bộ được một đoạn đường dài như vậy, đi đúng 1 tiếng rưỡi, hi. Cái gì cũng có cái giá của nó, về là bị cảm liền, hix, nhưng trong lòng rất là vui, ấm áp, hạnh phúc vì tớ đã gặp lại người mình yêu, và cậu cũng đã đồng ý tiếp tục tình cảm với tớ, hạnh phúc lắm cậu có biết không. Từ ngày đó, tối nào tớ và cậu cũng nhắn tin nói chuyện với nhau, nhắn rất nhiều, nhiều đến nổi tớ có thể nhắn tin mà không nhìn bàn phím điện thoại luôn. Tớ và cậu mỗi ngày lại gần nhau, quan tâm ,chia sẻ, hiểu nhau nhiều hơn. Tớ yêu cậu đấy, cậu cũng yêu tớ đấy nhưng chỉ là trên nét chữ, tớ nghĩ đã đến lúc tớ tỏ tình với cậu, bằng lời nói thật, bằng chính từ miệng tớ… Nhưng sao mỗi lần tớ gặp cậu, khi mở miệng nói thì lại không nói được, tớ nhát gan lắm đúng không cậu. Và khi tớ vẫn chưa mở được lời đó thì vào ngày 24 – 09 – 2007, trong lúc tớ và cậu đang ngồi nói chuyện bình thường, cậu nói tớ: “ T hãy im lặng nha, tui có chuyện muốn nói”, có lẽ cậu cũng rất khó nói như tớ vậy nên cũng im lặng một lúc, khoảng thời gian im lặng đó tớ hồi hợp vô cùng, cảm giác trong người khó nói lắm… Chắc một thời gian dài, giờ mới “ tức nước vỡ bờ”, cậu nói với tớ: “ Em yêu anh”, tớ nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, và bất ngờ, đúng là bất ngờ lắm. Bình tĩnh lại, tớ mới chuyển qua trạng thái sung sướng, hạnh phúc tột cùng và cũng thấy bản thân mình thật thổ thẹn. Tớ tự trách mình là tại sao mình lại để người yêu mình tỏ tình trước, thấy xấu hổ vô cùng. Tớ quay sang cậu và nói với cậu: “ Cám ơn em rất nhiều, cám ơn vì lời nói chân thành phát ra từ trái tim em, anh hạnh phúc lắm em à, anh sẽ không bao giờ quên lời nói này. Anh yêu em”, và cái cách xưng hô “ anh, em” lại được bắt đầu theo một cách tự nhiên từ lúc nào không biết… Chưa hết vui, cậu lại nói tớ: “ Anh nhắm mắt lại đi, chưa cho mở mắt thì không được mở đó”, trong suy nghĩ của tớ cứ tưởng là cậu sẽ tặng tớ một món quà, tớ bắt đầu nhắm mắt lại, sao hơi lâu, và tớ cảm nhận trên môi tớ có một làn môi khác chạm vào. Tớ không thể tin nổi là cậu tặng tớ một nụ hôn, vì không thể tin nên tớ đã mở to mắt ra khi cậu chưa cho phép, mắt tớ nhìn qua mắt cậu, cậu lùi về sau và nói: “ Sao đã nói cho mở mắt mới mở mà”, tớ nói lại: “ Tại bất ngờ quá”, cậu nói: “ Thấy ghét”, tớ nói: “ Xin lỗi! Hôn lại đi, lần này không mở mắt nữa”, cậu nói: “ Xí! Sao khôn quá vậy, không được mở mắt nữa đó, nhớ đó”, thế là tớ nhắm mắt lại lần hai và cậu hôn tớ, tớ cảm nhận được một nụ hôn thật ngọt ngào, rất thật và chân thành, đến khi cậu cho mở mắt rồi thì tớ nói với cậu: “ Cám ơn em nhiều”, cậu cười thật tươi, nụ cười thể hiện rõ sự hạnh phúc trên gương mặt của cậu, tớ và cậu rất hạnh phúc. Đây là hình ảnh thứ hai tớ sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời này, đẹp lắm. Và cứ mỗi buổi tối, tớ đi xe đạp qua KTX nói chuyện với cậu, tối nào cũng vậy… Có một lần, tớ và cậu ngồi với nhau nhưng không ngồi trên băng đá, lần này ngồi dưới đất vì băng đá còn đâu mà ngồi, hihi. Tớ hỏi cậu: “ Cho anh nắm tay nha”, cậu cười rồi nói: “ Không biết”, đã tính tớ đã nhát rồi mà cậu còn nói vậy tớ không dám nắm mà cũng muốn nắm lắm nên tớ đánh liều vậy, tớ bắt đầu di chuyển từng ngón tay tớ sang bên cậu, khi chạm ngón tay cậu rồi thì tớ lại không dám nắm hết, tớ nắm tay cậu mà nắm có một ngón à… Chắc cậu tức tớ cái tính nhát gan của tớ hay sao đó, cậu hỏi như vậy mà đòi nắm tay người ta, cậu vừa nói, vừa lấy tay cậu nắm tay tớ, bây giờ tớ mới tự tin nắm tay cùng cậu, thế là tớ và cậu cùng nắm tay nhau đi vòng vòng KTX chơi. Cứ thế, cứ thế tớ và cậu vun đắp tình cảm cho nhau, quan tâm, chia sẻ mọi chuyện vui cũng có, buồn cũng có. Và năm thứ nhất của Đại học cũng hết…
ĐỖ HOÀNG THÁI
[/b]