Mình chưa đóng góp gì cho DD của cả nhà, mình đăng ký làm thành viên và đã dõi theo những việc làm của DD cũng được mấy tháng nay rồi. Mình xin mạo muội nhảy vào tâm sự, nếu có gì sơ suất, xin mọi người thứ lỗi, đừng đẩy mình ra khỏi DD nhé. Nếu có đẩy ra, mình cũng lò dò đi vào, không cho vào thì mình vạch rào chui vào nhé! Hì hì...
Mình \\\"chỉ mới\\\" 31 tuổi, không còn trẻ nhưng cũng chưa đến tuổi chớm già (hì hì). Học xong, mình vừa đi làm, vừa đi theo đoàn cứu trợ của 1 ngôi chùa ở Q. Bình Thạnh vào những ngày cuối tuần để phát quà cứu trợ cho bà con nghèo ở những miền quê xa xôi. Và nhân đây, mình xin gửi lời xin lỗi đến những người mà mình đã suy nghĩ không tốt khi đã cùng họ đi cứu trợ.Vì mình đọc được những lời tâm sự của anh Theanh, của các bạn, mình ray rứt lắm, dù đó đã là chuyện cũ, chuyện xa xưa lắm rồi, từ năm 2005, nhưng mình nợ họ 1 lời xin lỗi.
Đoàn đi cứu trợ, lúc nào cũng có mấy bác sĩ + vài y tá của 1 bệnh viện đi theo. Lúc nào trên chuyến xe, các bác sĩ và y tá cũng được ngồi ở những vị trí tốt nhất trên xe, để không bị say xe, mất sức, để còn khám bệnh cho người nghèo. Còn nếu đi 2 xe, họ sẽ được ưu tiên ở xe du lịch, còn lại mọi người đi phát quà sẽ ngồi chen chúc chật hẹp với gạo, mì gói, nước tương, nước mắm... Trong khi đó, những người đi cứu trợ vừa góp tiền để mua hàng, vừa phải đóng tiền xe cho cả phần bác sĩ, y tá cùng đi. Đến nơi, mọi người hì hục sắp xếp quà cứu trợ, khiêng, bê vác... Chưa kể là lúc phát quà, còn bị người dân chửi nữa, vì người nghèo thì không có quà, kẻ đi xe máy, đeo vàng tùm lum thì lại đến nhận quà. Vì đi phát quà, đoàn sẽ gửi giấy cho ủy ban tại nơi nhận cứu trợ là phát bao nhiêu phần, còn việc phân phát phiếu nhận quà là do ở chính quyền nơi đó. Họ sẽ hiểu rõ từng hoàn cảnh để họ phát phiếu, đoàn chỉ đến nơi hẹn, phát quà cho những ai có phiếu. Vì vậy nên có tình cảnh, người đeo vàng chạy xe máy đến nhận hàng, còn những người nghèo thì đứng khép nép nhìn, hoặc là nhảy vào chửi người phát quà. Lúc đến 1 xã sông nước xa xôi hẻo lánh của Đồng Tháp,giờ cơm trưa, chỉ có 1 mâm cơm, nên tất cả phải nhường phần cho bác sĩ, y tá ăn. Hic, lúc đó, những người còn lại đi tìm cái chén, đôi đũa để xuống bếp xin cơm. Không đủ cơm, không có đồ ăn, 1 cái tô mà xin đến mấy cái muỗng, mọi người xúc 1 muỗng ăn đỡ đói. Mọi người kéo nhau ra ngoài đường đi tìm quán ăn, trong khi đó bác sĩ, y tá thì được ngồi ăn trên mâm cơm. Ở miền quê quá nghèo, đâu có quán ăn, đâu có gì để ăn, phải nuốt đại 1 tô bánh canh mà không hiểu được đó là bánh canh gì sao lạ hoắc, lại khó ăn cực kỳ. Không có thịt, rau, chỉ là vài cọng bánh canh ngọt ngọt, nghèo như chính miền quê hẻo lánh ấy. Ăn chưa xong, xe chở bác sĩ, y tá đã chạy qua cầu, vì cầu có trọng lượng nhỏ, nên mọi người đã phải lật đật chạy theo xe. Và tội lỗi của mình bắt nguồn từ đây! (hehe). Mình thất vọng, thất vọng cực kỳ! Mình ganh tỵ, sao mình cùng mọi người đã bỏ tiền lại bỏ sức nhiều hơn những người đó, tại sao lại không được trân trọng? Họ chỉ ngồi trong mát để khám bệnh, còn mọi người chạy đôn chạy đáo lo đủ thứ, mà không được trân trọng như họ? Rồi còn cái cô trong đoàn nữa. tại sao biết bà kia buôn ma túy cả gia đình, biết họ đang giết dần giết mòn bao nhiêu con người, bao nhiêu cảnh gia đình tan nát mà lại đến nhà chầu chực xin tiền đi cứu trợ người nghèo? Dùng đồng tiền dơ bẩn để đi cứu người thì cứu làm gì?
Một thời gian sau, mình bình tâm lại, mình mới thấy rõ là mình đã suy nghĩ quá hẹp hòi, ích kỷ và vô lý. Mình đã trách cứ, đã giận, đã suy nghĩ không tốt về tất cả mọi thứ. Mình nợ tất cả mọi người một lời xin lỗi, dù mình chưa nói ra 1 điều gì xúc phạm đến họ, nhưng mình đã suy nghĩ không tốt về họ. Mình nợ tất cả 1 lời xin lỗi mà mình cũng chưa bao giờ dám thốt ra thành lời với họ!
Cả nhà ơi, có ai đã bị giận, bị hiểu lầm hay gì gì đó, thì cố gắng bỏ qua tất cả cho những người suy nghĩ nông cạn và hẹp hòi như mình nhé!