Cám ơn sự quan tâm tích cực của Lephung , cháu Tuấn,TLC và cả nhà mình. Có lẽ nhờ vậy mà anh Ban đã phục hồi một cách kì diệu. Tôi đã thấy bước chân khá vững cùa anh đi ra khu bán hàng ăn sáng. Giờ thì chỉ cần cây gậy là anh Ban có thể đi khắp nơi. Điều kì diệu hơn nữa là bây giở tự dưng anh nói được. Cả nhà biết không, cả xóm không ai gọi anh là anh Ban, người ta chỉ gọi anh là \" Ông Câm\" thôi. Vì trước đây khi muốn nói gì, anh chỉ ú ớ vài từ một cách khó khăn và rời rạc, và chỉ vài từ đơn giản như \" ăn\", đau\".... Vậy mà bây giờ tôi đến thăm anh, hỏi gì anh cũng nói tuy có hơi chậm. Tôi hỏi anh sao giờ nói được và hỏi sao hết đau nhanh vậy, anh nói nhờ anh \" Lạy Bà, ngày nào cũng xin Bà cho hết bệnh\" . \" Bà\" ở miếu linh quá, nghe vậy tôi cũng xin được đứng trước bàn thờ lạy Bà và cầu xin Bà cho cả nhà chúng mình nhiều sức khỏe để phụng sự...Giờ nhìn anh tôi yên tâm rồi chứ không như lúc anh mới gặp tai nân tôi thật hoang mang ...
Tết sắp đến rồi, tôi xin chúc cả nhà một năm mới NHIỀU SỨC KHỎE, HẠNH PHÚC nha!